Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 756 - Chương 756: Vô Đề 3

Chương 756: Vô đề 3 Chương 756: Vô đề 3

Một đường đi trước, Ninh Nghị đại khái giải thích tình thế cho Tần Tự Nguyên, sau khi nghe xong Tần Tự Nguyên hơi thẫn thờ. Ninh Nghị lập tức đi đút ít tiền cho đám nha dịch ngục tốt, nhưng lần này không ai nhận, Ninh Nghị đề nghị thay đổi tuyến đường cũng không được chấp nhận.

Rời đi Đại Lý tự một khoảng thời gian, người đi đường không nhiều, trời âm u, ven đường còn sót lại dấu vết cơn mưa thu trước đó. Ninh Nghị từ xa nhìn hướng một bên, có người làm động tác tay ra hiệu với Ninh Nghị, hắn nhíu mày. Lúc này đã đến gần khu buôn bán kinh doanh, giống như cảm giác được cái gì, lão nhân cũng quay đầu nhìn hướng bên kia, trên tầng hai tửu lâu có người ngóng nhìn qua.

Người kia bỗng dưng hô to một câu:

- Nhìn kìa, đó là chó già Tần Tự Nguyên!

Càng nhiều người theo nơi đó nhô đầu ra, đa phần là thư sinh.

- Tần Tự Nguyên? Đâu?

- Còn có nhi tử của hắn . . . Tần Thiệu Khiêm!

Sau một phen bàn tán, có người đột nhiên hô to:

- Chó gian!

- Tại sao ngươi không chết đi! Chó già!

- Đất nước này bị thứ người như ngươi phá tan tành!

Tiếng mắng truyền tới, lúc này nghe hơi đơn điệu vang dội, Ninh Nghị cau mày, Tần Tự Nguyên ở bên cạnh thì ánh mắt bình tĩnh, nghiêng đầu nói:

- Ha ha, phiền phức . . .

Sau tiếng cười đó chất chứa mệt mỏi.

Đoàn người đi qua tửu lâu, tiếng mắng càng nhiều hơn, có nhiều thư sinh lao xuống lầu, mắng chửi luôn miệng.

Trong đội ngũ bên Tần Tự Nguyên có đứa bé hơn mười tuổi hông kiềm được la lên:

- Tam gia gia của ta là người tốt!

Đám người chửi lại:

- Đó là tôn tử chó của con chó già kia hả?

- Cả nhà các ngươi đều đáng chết!!!

Ninh Nghị đi tới phía trước, kéo cánh tay của tên ngục tốt cầm đầu:

- Đi mau! Hiện tại nếu xảy ra chuyện để coi ngươi có yên ổn được không!

Tên cầm đầu sửng sốt:

- Chuyện . . . chuyện . . . chuyện này liên quan gì ta?

Tuy rằng thấp thỏm nhưng hắn không làm theo lời giục của Ninh Nghị.

- Người trước đó hạ lệnh cho ngươi, khiến ngươi làm như vậy là ai?

- Cái . . . cái gì! Ngươi không được nói lung tung!

- Ngươi nhìn xem lão nhân gia ở phía sau, hắn là tốt hay xấu, người khác không biết, ngươi ít nhiều gì phải biết chứ! Hắn bị người hãm hại, nhưng không phải không có người chăm sóc, ngươi nói cho ta biết toàn bộ sự tình, ta nghĩ biện pháp, qua được ải này sẽ cho ngươi được lợi!

- Ngươi nói lung tung cái gì!

Đám ngục tốt đợt này không quen biết gì Ninh Nghị, tuy trông hiền lành nhưng trên thực tế trong một chốc khó mà đánh động.

Đang giao thiệp thì tiếng quát mắng ven đường càng kịch liệt hơn, đám thư sinh vừa đi theo vừa chửi. Mấy ngày này thẩm vấn, càng nhiều chứng cứ xuất hiện, Tần Tự Nguyên ít nhất đã đội vào mấy tội danh, ở trong mắt người thường thì lập luận rõ ràng, nếu không phải phe bên Tần nắm quyền to mà lòng tham không đáy, quốc lực tự nhiên sẽ càng tốt, thậm chí nếu không phải Tần Thiệu Khiêm vận dụng thủ đoạn phi thường thống nhất đưa tất cả tinh binh về dưới trướng của mình, chèn ép đồng liêu bài trừ dị kỷ, ngoài thành không chừng đã chẳng đến mức tan tác thành như vậy, tức là nếu không phải gian nhân làm khó dễ, lần này cuộc chiến thủ vệ Biện Lương sẽ không chết nhiều người như thế, đánh nhiều trận thua đến vậy.

Người đi đường vốn hơi hoang mang, sau đó có nhiều người gia nhập vào. Ninh Nghị thầm nóng nảy, trước đó hắn có nhận được tiếng gió sẽ có một đám thư sinh chặn đường Tần Tự Nguyên, nhưng sau đó phát hiện chuyện không đơn giản như vậy. Ninh Nghị sắp xếp vài người trà trộn vào đám thư sinh này, khi bọn họ kích động thì bẻ hướng ngược lại, ý đồ khiến lòng người không đồng đều, nhưng sau đó mấy gián điệp lập tức bị bộ khoái bắt đi.

- Chó già! Buổi tối ngươi có ngủ ngon không?

- Một đám gian nhân, ta hận không thể giết các ngươi!

- Mấy chục vạn người uổng mạng!

- Vũ triều vùng lên! Tru trừ Thất Hổ!

- Trừ quốc tặc, lại vực dậy!

Mọi người hô hoán, có người nhặt đồ dưới đất lên ném qua. Ninh Nghị đã đi trở về bên cạnh Tần Tự Nguyên, phất tay ngăn cản, chỉ là một cục đất dơ, thoáng chốc nước bùn văng khắp nơi.

- Hắn dám che kìa!

- Chó gian muốn đánh người hả!!!

Đám thư sinh một lần nữa hô hào, bọn họ thấy nhiều người đi đường đều gia nhập vào thì cảm xúc càng tăng vọt, nhặt đồ ném qua. Ban đầu đa số là cục đất, cục than dưới đường, mang theo bùn lầy, về sau có người nhặt cục đá ném qua. Ninh Nghị bảo vệ Tần Tự Nguyên, dám hộ vệ bên cạnh lục tục lại gần bảo vệ Ninh Nghị. Lúc này trên con phố dài, nhiều người đều nhô đầu ra, người phía trước dừng lại nhìn qua bên này, đầu tiên là nghi hoặc, tiếp đó bắt đầu la hét, hưng phấn gia nhập đội ngũ, buổi sáng hôm nay, đám đông trở nên chen chúc.

- Vũ triều vùng lên!

- Uống máu của hắn, ăn thịt của hắn!

- Quyết giết Nữ Chân, dương thiên oai của ta!

Sóng âm mênh mông, các thư sinh điên cuồng kêu gào, mặt hưng phấn đến mức đỏ rực. Có nhiều thứ bị người từ trên cao ném xuống, nhưng tuyệt đối không phải vật có thể ăn như cà chua, trứng gà, rau úa. Tần Tự Nguyên bị bao phủ trong đó, khó khăn bước đi.

Tần Tự Nguyên hét hướng đám người Ninh Nghị:

- Các ngươi đi! Các ngươi đi! Đừng xen vào!

Ninh Nghị mặc kệ Tần Tự Nguyên, sai người bên cạnh tìm ván cửa miếng gỗ bảo vệ con đường phía trước, nhưng vẫn có nhiều thứ lọt qua khe.

Cục diện trở nên càng hỗn loạn trong khi tiến lên, có người bị đá ném trúng ngã xuống, bên cạnh Tần Tự Nguyên chợt nghe bùm một tiếng, cũng có một bóng dáng ngã xuống, đó là tiểu thiếp Vân nương của hắn, đầu bị một cục đá ném trúng mềm nhũn ngã xuống. Tần Thiệu Khiêm đi theo bên cạnh dìu Vân nương lên, hắn ở một bên che chở phụ thân và di nương này, mắt đỏ ngầu, răng cắn chặt, cúi đầu đi tới.

Trong đám đông có người hét to:

- Bá phụ của ta là trung thần!

- Tam gia gia của ta vô tội, các ngươi đều được tam gia gia cứu!!!

Tiếng hét chất chứa nghẹn ngào khiến đoàn người ở bên ngoài càng hưng phấn hơn.

- Đánh! Đánh chó gian!

- Đánh cả nhà chúng nó!

- Cho chúng nó biết tay!

Không khí trên phố càng cuồng nhiệt, mọi người đều hô hào, chen chúc mà đến. Đám hộ vệ của Ninh Nghị tìm được miếng gỗ, mọi người gắng chống tiến lên trước, phía trước có người xách cái thùng xông đến, là hai thùng phân người, hắn đổ ập qua, đầy trời đều là nước phân. Mùi hôi không chịu nổi, mọi người thì lớn tiếng khen hay, có người ném phân trâu, phân chó qua.

Có người hét to:

- Phụ thân của ta bị đám gian thần các ngươi hại chết!

- Trừ hại cho dân!!!

- Giết gian thần, trời thương Vũ triều!

Trên người Ninh Nghị đã dính nhiều thứ, hắn im lặng chen lên trước. Lão nhân bên cạnh hắn đã râu tóc rối, người dính đồ dơ, chỉ yên lặng bảo vệ Vân nương tiến lên.

Qua một lúc Tần Tự Nguyên mới phản ứng lại, kéo lấy tay của Ninh Nghị:

- Vân nương, Lập Hằng! Ngươi hãy mang Vân nương ra ngoài, nhanh!

Lão nhân phản ứng lại, lúc này lời khẩn cầu duy nhất vẫn là vì người nhà. Xung quanh có nhiều con cháu Tần gia òa khóc, có người ngã xuống, đoàn người xung quanh không chịu bỏ qua bọn họ, đá đấm bọn họ ngay dưới đất, sau đó có hộ vệ của Trúc Ký kéo bọn họ về.

Ninh Nghị giao Vân nương cho Chúc Bưu ở bên cạnh:

- Mang bà ấy ra ngoài.

Chúc Bưu giao Vân nương cho một người khác, hắn thì xìu mặt giơ tay ngăn đồ vật bay tới, sau đó bị trúng phân trâu.

Phía xa, đám bộ đầu của Hình bộ chạy tới giữ trật tự, bọn họ nhìn chằm chằm đội ngũ sắp bị tức giận vùi lấp, tùy thời đề phòng đám người Ninh Nghị khùng lên đánh trả, chực chờ ra tay bắt người.

Sóng triều âm thanh hội tụ giống như lễ mừng, trong thành thị có nhiều người đều bị kinh động, có người gia nhập tiến vào, cũng có người trốn ở phương xa nhìn, cười lớn. Ngày này, đối diện kẻ địch không thể đánh trả, đám người đã chịu nhiều cực khổ dưới sự vây công của người Nữ Chân lần đầu tiên rốt cuộc giành được một trận chiến thắng trọn vẹn.

Bình Luận (0)
Comment