Ninh Nghị còn chưa đến lúc rời đi nhưng cũng sắp rồi. Đương nhiên, muốn rời đi e rằng không phải chuyện trực tiếp đơn giản gì, hắn làm một số chuẩn bị ở sau, nhưng không biết có thể phát huy tác dụng được hay không.
Ăn cơm chiều xong, mưa nhỏ dần, đám phụ tá, chưởng quầy của Trúc Ký họp trong mấy căn phòng trong sân, Ninh Nghị thì giải quyết sự tình ở bên kia. Một tên chưởng quầy tìm đến, nói có hai tiểu nhị trong tiệm bị bộ khoái Hình bộ gây sự, bị đánh, theo sau có phụ tá lại đây xin phép nghỉ.
Ninh Nghị cho hai tiểu nhị bị thương trên tay tiền thương bệnh, cũng dặn chưởng quầy trấn an người nhà của bọn họ. Còn về phụ tá thì hắn khuyên bảo một phen, cuối cùng đối phương không đi nữa, đại khái là trông thấy tình cảnh khó khăn của Ninh Nghị.
Sau khi hai nhóm người rời đi, chỗ cửa viện phía xa, một thanh niên dáng người thẳng tắp đi tới, đó là Chúc Bưu mấy ngày này bị Ninh Nghị sắp xếp đi làm việc khác, chắc hắn đã nghe được việc đám người Ninh Nghị làm, ánh mắt khó chịu nhưng dĩ nhiên không phải nhằm vào Ninh Nghị.
Ninh Nghị cười giơ tay lên:
- Ngồi đi.
Chúc Bưu ngồi xuống trước bàn. Tuy võ giả không phải người trong quan trường nhưng vẫn có thân phận, khí độ của mình, đặc biệt là luyện đến trình độ như Chúc Bưu, đặt ở chỗ tầm thường xứng là tông sư, đụng phải ai cũng không đến mức cúi đầu, nhưng lúc này, trong lòng hắn xác thực ôm cục nghẹn.
- Tuy xuất thân ở nơi như Độc Long Cương nhưng Chúc Bưu này chưa từng cảm thấy chính mình là giặc cướp người rừng không nói lý gì đó.
Chúc Bưu ngồi một lúc mới lên tiếng:
- Tạm không nói chúng ta ở ngoài thành anh dũng chiến đấu, bất luận bọn họ có phải là bị người lừa dối hay không, ngày đó lao vào hiệu sách đập phá thì bọn họ đã là kẻ đáng chết, ta nhẹ tay không phải bởi vì ta đuối lý.
Ngữ khí của Chúc Bưu bình tĩnh nhưng kiên quyết nói những này, Ninh Nghị pha tách trà cho hắn:
- Ngươi và ta quen biết mấy năm, ngươi không nói những điều này thì ta cũng hiểu. Nếu trong lòng ngươi còn lấn cấn . . .
Chúc Bưu cười nói:
- Đúng là ta lấn cấn trong lòng đây, ta muốn giết người. Nhưng làm vậy sẽ chuốc rắc rối cho ngươi.
- Kinh thành có cách chơi của kinh thành, may mà chơi xong rồi.
Ninh Nghị dừng một chút:
- Nếu ngươi cảm thấy khó chịu, hiện giờ phía bắc có chút việc, ta có thể cho ngươi đi chỗ đó giải sầu. Ngươi là người tập võ, bận tâm nhiều như vậy sẽ cản trở sự tiến bộ của ngươi.
Võ giả rất khó nhẫn nhục, đặc biệt là giống như Chúc Bưu, nhưng trước mắt không thể giảng quá nhiều đạo lý. May mà hai người ở chung đã được mấy năm, hiểu rõ về nhau, không cần giải thích quá nhiều. Ninh Nghị đưa ra đề nghị nhưng Chúc Bưu lắc đầu.
Chúc Bưu nói:
- Trước khi đến đây, trong lòng ta nghẹn cục tức, nhưng trên đường đi đã dằn xuống. Ngươi còn mắc nghẹn nhiều hơn ta, ta ngẫm lại chuyện này liền cảm thấy chính mình tu hành thật sự không đủ. Mấy ngày này ngươi tìm người nhận lỗi, xin lỗi nhưng không nên giấu ta, kêu ta đi cùng cũng tốt.
Ninh Nghị lắc đầu, nói:
- Làm vậy là không lo nghĩ đến cảm xúc của ngươi, loại chuyện này, ngươi không ra mặt càng dễ giải quyết, dù sao là liên quan đến tiền và mối quan hệ. Nếu ngươi có mặt, bọn họ sẽ chỉ được một tấc lại muốn tiến một thước. Còn về cơn tức thì ta đương nhiên cũng có, nhưng lúc này có giận điên cũng vô dụng. Ngươi thật sự không cần ra ngoài đi dạo sao?
Chúc Bưu lần thứ hai lắc đầu.
Ninh Nghị trầm mặc một lúc:
- Đôi khi ta cũng muốn giết hết đám ngốc đó, xong hết mọi chuyện. Nhưng ngẫm lại, người Nữ Chân lần nữa đánh tới thì đám người này đều phải chết, nghĩ vậy, trong lòng chỉ cảm thấy lạnh. Đương nhiên trong khoảng thời gian này đúng là khó chịu, dù ta nhịn giỏi đến đâu cũng không thể nào xem cái tát là món quà được ban cho. Trúc Ký, tướng phủ đều thành ra như vậy, nhóm Tần lão, Nghiêu Tổ Niên khó chịu còn hơn chúng ta, nếu có thể cố chống thêm một khoảng thời gian thì ít nhiều gì chắn giúp bọn họ.
Chúc Bưu nói:
- Trước khi làm việc với ngươi thì ta chỉ bội phục sư phụ của ta, bội phục sư phụ đánh giỏi. Về sau bội phục ngươi có thể tính toán người khác, sau đó làm việc với ngươi, ta bội phục Chu Đồng Chu sư phụ, hắn là đại hiệp thật sự, hoàn toàn xứng đáng. Hiện giờ ta bội phục ngươi, ngươi làm chuyện mà không phải người bình thường có thể làm được. Ngươi có thể chịu đựng được thì ta không còn gì để phàn nàn, ngươi ở kinh thành thì ta sẽ ở đây, có người muốn giết ngươi, ta sẽ chắn giúp ngươi! Đương nhiên, nếu như có cần thiết, ta có thể thay ngươi làm thịt Thiết Thiên Ưng, tiếp đó ta xa chạy cao bay, ngươi ném ta ra ngoài rồi chờ khi ngươi ra kinh, ta sẽ đến hội hợp với ngươi.
Ninh Nghị ngẩn người, cười phá lên:
- Thế thì không cần, Thiết Thiên Ưng là quan nhỏ thôi, giết hắn có ích gì.
- Người khác cũng được.
- Ngươi đừng cứ suốt ngày đánh giết, ta mới định nói ngươi đã trưởng thành . . .
Ninh Nghị đang nói chuyện thì có người vội vàng từ bên ngoài tiến vào, thấy là Chúc Bưu thường hộ vệ bên cạnh Ninh Nghị thì không kiêng kỵ gì, giao một phần tình báo cho hắn, tiếp đó nhỏ giọng nói mấy câu. Ninh Nghị nhận lấy tình báo nhìn một cái, ánh mắt dần tối tăm. Một tháng nay hắn thường giữ nét mặt như vậy.
Ngày hôm sau là hai mươi ba tháng tư năm nay. Sáng sớm đã có mưa rơi, Đại lý tự tiếp tục thẩm vụ án của Tần Tự Nguyên. Thẩm vấn không công khai, nhưng có người cố ý vận tác, mỗi ngày thẩm án tìm ra vấn đề mới thì ngay hôm đó đã bị truyền ra, mỗi lần đều trở thành đề tài câu chuyện của kẻ sĩ, văn nhân.
Giữa trưa thẩm án xong, Tần Tự Nguyên liền bị áp về thiên lao Hình bộ.
Con cháu Tần gia thường lại đây, Tần lão phu nhân, tiểu thiếp của Tần Tự Nguyên như Vân nương mỗi lần đều chờ ở đây, một là đến thăm Tần Tự Nguyên, hai là thăm Tần Thiệu Khiêm bị lôi kéo vào. Sáng hôm nay, đám người Ninh Nghị cũng tới sớm, hắn phái người móc nối, đưa nhiều tiền nhưng đều không có hiệu quả tốt. Đến giữa trưa, khi Tần Tự Nguyên, Tần Thiệu Khiêm bị áp đi ra thì đám người Ninh Nghị tiến lên nghênh đón.
Bởi vì vẫn không định tội, hai người chỉ là mang một bộ xiềng xích mang tính tượng trưng. Mấy ngày nay ở trong thiên lao, thân thể của Tần Tự Nguyên gầy thấy rõ, nhưng dù vậy, tóc bạc vẫn chải gọn gàng sau đầu, tinh thần và ý chí vẫn ương ngạnh chống dậy sinh mệnh của hắn hoạt động. Tần Thiệu Khiêm cũng không ngã xuống, có lẽ bởi vì phụ thân ở bên người nên lửa giận của hắn giấu sâu hơn, điềm tĩnh, chỉ khi trông thấy đám người Ninh Nghị thì ánh mắt mới hơi dao động, sau đó nhìn bốn phía.
- Nương của ta đâu? Có phải nương . . . lại bị bệnh?
Tần Thiệu Khiêm nhìn quanh một lúc, thấy Tần lão phu nhân chưa đến thì hỏi thăm. Ninh Nghị do dự một lúc, lắc đầu.
Vân nương giải thích với Tần Tự Nguyên:
- Tỷ tỷ không sao, chẳng qua . . .
Vân nương nhìn Ninh Nghị.
Ninh Nghị đáp lại một câu:
- Có lẽ sẽ có một số việc, nên không để lão phu nhân lại đây.
Tần Tự Nguyên gật đầu, đi tới trước. Hắn đã trải qua đủ chuyện, người trong nhà bình an là được, cái khác không phải việc lớn gì.