Trong phòng có một lão nhân cao gầy bước tới:
- Bộ đầu đại nhân, bộ đầu đại nhân, tuyệt đối không hăm dọa, tuyệt đối không hăm dọa, Ninh công tử lần này lại đây chỉ vì muốn nói rõ ràng sự tình, lão hủ có thể làm chứng . . .
Thiết Thiên Ưng quắc mắt trừng lão nhân kia:
- Ngươi là ai!?
- Lão hủ là tộc trưởng Ngưu thị, đến vì chuyện Tiểu Ngưu bị thương. Mời bộ đầu đại nhân ngồi.
- Tránh ra, ta nói chuyện với họ Ninh, huống hồ có hăm dọa hay không thì không phải ngươi nói là được!
- Vâng vâng vâng, nương của Tiểu Ngưu, ngươi hãy mau nói rõ với tổng bộ đầu.
Tộc trưởng bị Thiết Thiên Ưng nạt, vội nói với phụ nhân ở bên cạnh. Phụ nhân chỉ là một người vợ gả vào Ngưu thị, cho dù trượng phu chết rồi nhưng còn có hài tử, bị tộc trưởng nhìn chằm chằm, nào dám xằng bậy. Nhưng tổng bộ đầu ở trước mắt cũng chẳng phải người dễ chọc, giây lát sau, nàng mang theo nghẹn ngào nói:
- Nói rõ ràng, nói rõ ràng rồi, tổng bộ đại nhân . . .
Cá lớn nuốt cá bé, cá con ăn tép riu, luôn có vỏ quýt dày thì có móng tay nhọn. Ánh mắt Thiết Thiên Ưng lạnh băng, nhưng có câu nói này, Ninh Nghị đưa phụ nhân kia qua một bên.
Ninh Nghị quay người lại, Thiết Thiên Ưng nhìn hắn, cười nhạt gật đầu:
- Giỏi lắm, Ninh Lập Hằng, ngươi thật sự rất giỏi. Mấy ngày nay đã dàn xếp nhiều nhà như vậy.
- Chẳng qua làm hết sức mình, Thiết tổng bộ đầu quá khen.
Ninh Nghị thở dài một tiếng, theo sau bảo:
- Thiết bộ đầu, có câu này không biết có nên nói hay không.
Thiết Thiên Ưng nghiêng đầu:
- Nói đi.
- Đều là tiểu môn tiểu hộ, bọn họ không đắc tội với ai nổi.
Đứng ở dưới mái hiên, Ninh Nghị nhìn nguyên sân:
- Nếu đã làm quyết định thì bỏ qua cho họ được không? Đừng lại quay đầu sinh sự với họ, chừa cho họ một con đường sống.
Ngữ khí của Ninh Nghị thành khẩn, cơ mặt Thiết Thiên Ưng co giật mấy cái, rốt cuộc vung tay lên:
- Đi!
Thiết Thiên Ưng mang theo người đi ra sân. Ninh Nghị lau tay, cùng tộc trưởng Ngưu thị đi bên ngoài.
Hôm nay mọi người lại đây là vì mấy hôm trước phát sinh một việc.
Từ tháng ba năm nay thế cục kinh thành xoay chuyển nhanh, Tần Tự Nguyên bị hạ ngục rồi bị thẩm đã qua tròn một tháng. Trong một tháng này, rất nhiều việc phức tạp đều âm thầm phát sinh, dư luận mặt ngoài cũng thay đổi mãnh liệt.
Sau khi Tần Tự Nguyên bị thẩm, nhiều việc bị dồn trong góc tối đều đẩy ra mặt ngoài, ăn hối lộ trái pháp luật, kết bè kết cánh, dùng quyền kiếm lời . . . các loại chứng cứ thêu dệt bày ra, vẽ nên đường nét một đại gian thần tham quan. Người cầm bút vẽ tranh là một vài người ở đỉnh cao nhất của quyền lực Vũ triều, cũng là nhóm người thông minh nhất, bao gồm Chu Triết, Thái Kinh, cũng bao gồm đám người Đồng Quán, Vương Phủ.
Những chứng cớ này có một nửa cơ bản là thật, rồi trải qua bọn họ liệt kê thêu dệt, cuối cùng trong những ngày hội thẩm sản sinh sức thuyết phục to lớn. Mấy thứ này quay ngược vào tai, vào miệng của đám sĩ tử học trò kinh thành, rồi mỗi ngày rơi vào mạng lưới tin tức tầng dưới chót, thế là hơn một tháng nay, đến lúc Tần Thiệu Khiêm bị liên lụy hạ ngục thì ấn tượng của thành phố này đối với phái Tần Tự Nguyên trong Thất Hổ đã bị đảo ngược, cũng định hình rồi.
Một số cửa hàng, sản nghiệp có quan hệ với Tần phủ cũng bị liên lụy đôi chút, trong đó bao gồm Trúc Ký, bao gồm một số hiệu sách vốn thuộc về Vương gia.
Sản nghiệp của Vương gia do người nhà của đại nho Vương Kỳ Tùng kinh doanh, Vương Sơn Nguyệt có tình sư đồ với Tần Tự Nguyên, về sau ở Sơn Đông cùng Ninh Nghị kề vai chiến đấu, bị Ninh Nghị dụ dỗ thành quan hệ hợp tác. Sau khi Trúc Ký mở rộng, Ninh Nghị lên kế hoạch thay đổi in sách, chỉ dẫn cho xưởng sách một ít máy móc, lưu trình, nâng cao hiệu suất, những hiệu sách do đám nữ nhân trong Vương gia quản lý.
Lúc này Chúc Bưu làm việc bên cạnh Ninh Nghị sau khi đến Biện Lương, tình đầu ý hợp với một vị cô nương của Vương gia, định ra việc hôn nhân, ngẫu nhiên cũng đi Vương gia hỗ trợ.
Một ngày nọ giữa tháng tư, một vài người bị kích động và dụ dỗ chạy tới cửa hàng của Vương gia đập phá, đúng dịp Chúc Bưu ở đó, chặn cửa viện đi thông vườn sau cửa hàng sách, đánh người hùng hổ xông tới ngã trái ngã phải.
Chúc Bưu sư thừa Loan Đình Ngọc, vốn là cao thủ số một số hai ở Độc Long Cương, về sau đi theo Ninh Nghị chinh chiến, lúc này thân thủ có lẽ không thua gì Trần Phàm lúc ở Hàng Châu, là một trong mấy người có sức chiến đấu cao nhất theo bên cạnh Ninh Nghị. Trong kinh thành hiện nay, người có thể vững vàng đè đầu Chúc Bưu chỉ có một mình Lục Hồng Đề. Với thân thủ gần cấp bậc tông sư của Chúc Bưu, dăm ba ‘thanh niên yêu nước’ bình thường sao đánh lại được, dưới cơn nóng giận, mấy chục người bị đánh la liệt dưới đất, nhưng cũng vì vậy mà xảy ra rắc rối.
Sau đó hiệu sách bị niêm phong, quan phủ cũng bắt đầu điều tra việc này, muốn bắt Chúc Bưu về nhận xử. Ninh Nghị vừa ngăn chặn việc này, vừa dàn xếp người bị thương, khổ chủ. May mà Chúc Bưu đi theo Ninh Nghị lâu như vậy, đã cố gắng sửa lại tật lỗ mảng rất nhiều – nếu hắn còn giữ tính tình hồi ở Độc Long Cương, mấy ngày này đang cố nhịn, mấy chục người thường xông vào, e rằng không có một người sống nổi.
Sau khi Ninh Nghị kiểm chứng, trong mấy chục người ước chừng có mười mấy người bị thương nhẹ, cũng có người bị thương nặng, là người trẻ tuổi tên Tiểu Ngưu, phụ thân của hắn chết vì thủ thành, hắn xông vào phá cửa hàng, đánh người, Chúc Bưu ném bay ra thì có lẽ lại xông đến, cuối cùng bị Chúc Bưu ném trúng bậc thang, té gãy chân.
Đám người Thiết Thiên Ưng sưu tập chứng cứ muốn ghi tội Chúc Bưu, bên Ninh Nghị thì sắp xếp nhiều người, hoặc lợi dụ hoặc uy bức dàn xếp chuyện này, tuy mới vài ngày ngắn ngủi nhưng gian nan trong đó không thể tả sao cho hết, ví dụ như mẫu thân của Tiểu Ngưu là Phan thị, một mặt bị Ninh Nghị uy hiếp lợi dụ, mặt khác, đám người Thiết Thiên Ưng cũng làm chuyện tương tự, muốn nàng nhất định phải cắn chết người hành hung, hoặc đòi số tiền lớn. Ninh Nghị ghé đến mấy lần, cuối cùng mới bàn bạc ổn thỏa sự tình này.
Phan thị này mặc dù hơi tham món lợi nhỏ, cũng muốn thừa dịp này hốt một mẻ lớn, nhưng bị hai bên Thiết Thiên Ưng, Ninh Nghị uy bức thì nàng cũng không thoải mái gì, tiểu môn tiểu hộ, không dám đắc tội bên nào, cũng bởi vậy cuối cùng Ninh Nghị mới nói câu đó với Thiết Thiên Ưng.
Đi trở về Trúc Ký, Ninh Nghị ăn cơm chiều xong, càng nhiều sự tình bày ra trước mắt hắn. Chuyện của Chúc Bưu không dễ giải quyết, cực kỳ rắc rối, nhưng chuyện phiền phức đâu chỉ có vụ này.
Trong mấy ngày này, có hai cửa hàng của Trúc Ký cũng bị phá, đây xem như việc nhỏ. Hệ thống của Mật Trinh Tư và Trúc Ký đã tách rời, mấy ngày qua lấy kinh thành làm trung tâm, mạng lưới tin tức khuếch tán bốn phía tiến hành giao tiếp, nhiều tinh nhuệ của Trúc Ký bị phái ra ngoài, huynh đệ Tề Tân Nghĩa, Tề Tân Hàn xuôi nam giải quyết. Trong kinh thành, bị Hình bộ gây sự, một ít phụ tá bị uy hiếp, một số lựa chọn rời đi, có thể nói, ngày xưa thành lập hệ thống Trúc Ký, phần nào có thể tách rời thì lúc này đa số đều sụp đổ, Ninh Nghị có thể bảo vệ phần trung tâm đã cực kỳ không dễ dàng.