Sư Sư giấu tâm trạng này dưới đáy lòng:
- Vậy . . . Hữu tướng phủ và một số người khác có thể giữ lại được không? Nếu có gì cần dùng ta . . .
Ninh Nghị ở một bên lập tức lắc đầu:
- Nàng đừng xen vào chuyện này, vô ích thôi, còn dây vào phiền phức.
- Luôn sẽ có chuyện có thể làm, ta không sợ phiền phức, giống như là ngươi trước kia khiến những người kể chuyện lên tiếng vì Hữu tướng, chỉ cần có người nói chuyện . . .
- Cho nên không nói nữa. Bọn họ quyết tâm muốn động Hữu tướng phủ, còn tiếp tục tuyên truyền thì đám người kể chuyện dưới tay của ta sẽ bị bắt vào đại lao. Lần này Hữu tướng có công thủ thành, muốn động ngài ấy thì phải bôi đen, bọn họ đã làm chuẩn bị, không chống lại được đâu.
Gió đêm thổi qua, mang theo lạnh lẽo tĩnh mịch, qua một lúc, Ninh Nghị lại nói:
- Đừng suy nghĩ nhiều, đi Giang Ninh đi, là bằng hữu với nhau, nếu nàng không có chỗ ở thì ta sẽ dàn xếp cho, vốn định đi nhắc nhở nàng, lần này gặp nhau vừa lúc. Thật ra, đến lúc đó Nữ Chân mà xuôi nam, nếu nàng không chịu đi ta cũng quyết phái người đến bắt cóc nàng. Mọi người quen nhau lâu, nàng đừng đa tạ ta làm gì, đây là việc ta nên làm.
Sư Sư xì cười:
- Vậy ta mong ngươi sẽ đến bắt ta.
Ánh sáng trên đường lập lòe lúc tối lúc sáng, tuy Sư Sư đang cười, nhưng đi đến chỗ tối thì không kiềm được rơi giọt lệ, càng rơi càng nhiều.
Lúc Nữ Chân công thành, nàng ở trên chiến trường Tu La, nhìn hàng trăm người chết, trong lòng còn có thể ôm hy vọng mong manh. Nữ Chân rốt cuộc bị đánh lùi, nàng hò reo nhảy nhót, cao giọng chúc mừng. Nhưng chỉ có vào lúc này, trong bầu không khí yên ắng này, trong lời nói bình tĩnh của nam nhân bên cạnh, nàng có thể cảm thụ bi thương đến tuyệt vọng thấm ra từ tận cốt tủy, hơi lạnh đó khiến người không thấy được chút xíu hy vọng.
Tức giận và mệt mỏi đã vô nghĩa, nỗ lực cũng không có ý nghĩa, thậm chí dù ôm tâm lý sẽ bị tổn thương cố gắng làm điều gì thì cũng như không.
Thấy nàng bỗng nhiên khóc lên, Ninh Nghị ngừng lại. Hắn móc khăn tay ra đưa cho nàng, trong miệng muốn an ủi, nhưng hắn cũng không biết tại sao đối phương bỗng nhiên bật khóc. Sư Sư đứng đó, níu tay áo của hắn, lẳng lặng rơi lệ thành dòng.
. . .
Về mặt chi tiết có lẽ sẽ có khác biệt, nhưng hệt như đám người Ninh Nghị đã suy tính, về đại cục thì một khi bắt đầu giống như lũ cuốn trôi, không níu lại được.
Giống như không có cảm giác được ấm áp của mùa xuân, tháng ba đi qua, vụ án của Tần Tự Nguyên mở rộng thêm một bước. Phạm vi mở rộng này nửa là chân thực, nửa là vì mưu hại, lúc Tần Tự Nguyên vươn lên thì thế cục Kim Liêu đã dần trong sáng, lãng phí thời gian mấy năm đầu, vì bảo đảm hậu cần phạt Liêu nên Hữu tướng phủ làm nhiều chuyện tòng quyền, muốn nói kết bè kết cánh, so với đám người Thái, Đồng thì có lẽ như kiến nhỏ với kiến lớn, nhưng thật sự muốn lôi ra tính thì cũng là một vụ lớn kinh thiên.
Đường Khác giữ chức chủ thẩm, giải quyết việc công khó mà ngăn được sức kéo này – khuynh hướng muốn trợ giúp Tần Tự Nguyên của hắn ở một mức độ nào đó khiến vụ án càng thêm phức tạp mà rõ ràng, cũng kéo dài thời gian thẩm tra xử lý vụ án, thời gian là điều kiện cần thiết để tin đồn lên men trong xã hội. Tháng bốn, khi mùa hè nhón chân bước tới, trong kinh thành lên án công khai Thất Hổ càng kịch liệt hơn. Bởi vì Thất Hổ tạm thời chỉ có một mình Tần Tự Nguyên bị thẩm, hắn dần trở thành tiêu điểm toàn thành chú ý.
Tùy theo những chuyện này dần dần sâu thêm, trong tháng bốn phát sinh không ít chuyện. Qua đầu tháng bốn, Tần Thiệu Khiêm rốt cuộc vẫn bị hạ ngục, lần này hắn bị lôi vào vụ án của phụ thân, không thể tránh thoát nữa. Bên Ninh Nghị, Mật Trinh Tư bắt đầu rời tay, trong triều đình phái người đến, dần tiếp quản việc mà tướng phủ quản lý. Ninh Nghị đã cố gắng hết sức bôi trơn, trong đó tự nhiên vẫn phát sinh nhiều ma sát, mặt khác, vốn đã kết thù với đám người Thiết Thiên Ưng lúc này tìm được cơ hội, thường tới khiêu khích, sinh sự, đây vốn là chuyện đã đoán trước.
Binh tới tướng đỡ, nước đến đất chặn, Ninh Nghị sớm đã có chuẩn bị tâm lý, dự liệu được những chuyện này, ngẫu nhiên đêm khuya trằn trọc, hoặc tạm nghỉ giữa chừng công việc nghĩ mấy chuyện này, đáy lòng càng bừng bừng lửa giận, nhưng ngày càng gần đến lúc ra đi. Cứ như thế mãi đến khi một vài sự tình bỗng nhiên xuất hiện.
Lúc này đã là cuối tháng bốn của năm nay.
Thời gian nhìn chậm nhưng nhanh đã đến.
Mùa hè, mùa mưa to.
. . .
Rào rào!
Mưa to như trút nước đổ xuống, vốn là lúc chạng vạng, trong thành Biện Lương sắc trời càng thêm tối. Dòng nước rơi xuống mái hiên, xuyên qua rãnh mương hòa thành dòng nước đục tùy ý lan tràn trong các ngõ hẻm thành thị.
Hẻm Liễu Thụ, có mấy chiếc xe to đậu giữa đường hẻm lênh láng nước dơ, một vài nam nhân mặc trang phục hộ vệ chống dù đi mưa giữ khoảng cách lúc xa lúc gần tản ra bốn phía. Bên cạnh là một hộ cửa nhỏ lụi bại, bên trong có người tụ tập, ngẫu nhiên có tiếng khóc truyền tới, tiếng người đôi khi khắc khẩu, đôi khi phân bua.
Ninh Nghị đang nói chuyện với phụ nhân khóc lóc trong căn nhà cũ nát này.
- Từ đi thư viện đọc sách đến lúc Tiểu Ngưu thi tú tài, chúng ta sẽ phụ trách tất cả tiêu phí của hắn. Nếu chân của hắn thật sự bị thương bệnh gì, chúng ta sẽ chăm sóc sinh hoạt của hắn từ đây đến về sau.
- Phan đại thẩm, các ngươi sinh sống khó khăn, ta đều biết, phụ thân của Tiểu Ngưu hy sinh vì thủ thành, ngay lúc đó nhóm Chúc Bưu cũng ở ngoài thành liều mạng, nói đến thì, có thể cùng chiến đấu, mọi người đều là người một nhà, chúng ta đừng khiến sự tình căng thẳng đến mức đó, có thể thỏa thuận. Ngài có yêu cầu gì cứ nêu ra.
- Không không không, chúng ta tuyệt đối không phải khi dễ ngài, ngài đừng khóc. Ngài xem, ta có tìm tộc trưởng giải quyết chuyện này, lão nhân gia cũng đến đây, ý tưởng của ngài chỉ cần hợp tình hợp lý, chúng ta đều sẽ hỗ trợ làm được . . .
Tiếng khóc của phụ nhân ngẫu nhiên lên cao, lời nói của Ninh Nghị thì vẫn luôn thong thả mà có thành ý. Thời gian dần trôi qua trong bầu không khí như vậy, đại khái đến ban đêm, mưa nhỏ hạt, một đội người khoác áo tơi từ đầu hẻm đi tới, khi sắp đến nơi này thì nổi lên chút ma sát với hộ vệ ở bên ngoài, nhưng người dẫn đầu cuối cùng vẫn nhanh chóng đi tới trước cửa sân lụi bại này.
Người dẫn đầu là một trong bảy vị tổng bộ đầu của Hình bộ, Thiết Thiên Ưng.
Thiết Thiên Ưng sải bước vào sân, trong phòng kia, xem ra hai bên đã bàn điều kiện ổn thỏa, nhưng khi phụ nhân nhìn thấy Thiết Thiên Ưng tiến vào thì khuôn mặt khắc khổ cứng lại, mắt thấy nàng rươm rướm khóc nữa.
Ninh Nghị đi tới vỗ vai của nàng:
- Không sao, không sao hết, đại thẩm, ngài hãy qua một bên chờ, chúng ta đã nói rõ sự tình, sẽ không có sai sót gì nữa. Bên Thiết bộ đầu thì ta sẽ phân trần với hắn, hắn chỉ là giải quyết việc công, sẽ không có chuyện phiền toái.
Ninh Nghị đang khuyên bảo thì Thiết Thiên Ưng bước vào cửa:
- Ninh Lập Hằng, sao ngươi dám làm như thế! Phan thị, nếu hắn âm thầm hăm dọa ngươi thì hãy nói với ta, ta sẽ không tha cho hắn!