- Nhóm Đàm Chẩn là chủ mưu sau màn hả? Cho nên bọn họ kêu ngươi đi qua?
Ninh Nghị cười nói:
- Chỉ là một phần. Nhóm người núp trong đám người lớn tiếng bôi đen Thiệu Khiêm là bọn họ phái ra. Ta làm hỏng chuyện, bọn họ hơi tức giận. Vụ án lần này là Vương Phủ hạ lệnh, Thiết Thiên Ưng ngầm hiểu, chưa làm lớn chuyện, mấy người bên dưới muốn làm trước sau đó tìm Vương Phủ tranh công, cho nên còn có thể ngăn lại.
Giọng điệu Ninh Nghị bình thản, lại cười bảo:
- Lâu không gặp, Sư Sư thấy ta đã hỏi mấy chuyện không vui vẻ này sao?
Sư Sư cười cười:
- Ở trong mắt Lập Hằng chắc nghĩ ta là mật thám nhỉ.
Nàng nói tiếp:
- Chuyện vui hả . . . không có gì quá vui, trong Phàn Lâu mỗi ngày đều phải cười, gặp nhiều người lợi hại, thấy nhiều rồi không biết vui thật sự hay vui giả nữa. Gặp Vu đại ca, Trần đại ca, gặp Lập Hằng thì ngược lại rất vui.
Ninh Nghị gật đầu:
- Ừm.
Sư Sư suy nghĩ một hồi, có chút do dự, nhưng rốt cuộc vẫn hỏi ra:
- Lập Hằng . . . chắc đã chuẩn bị đi?
Ninh Nghị mím môi, theo sau nhún vai:
- Thật ra nếu muốn thấy thì vẫn có thể thấy rõ, chắc Lý ma ma đã sớm nhìn ra rồi đúng không?
- Mấy người khác ngược lại chỉ cho rằng Lập Hằng muốn làm rõ quan hệ với tướng phủ, ma ma cũng hơi không xác định, ta thì nhìn ra được.
Hai người chậm rãi đi trước, nàng cúi đầu nhớ lại:
- Lúc gặp lại Ninh Nghị ở Giang Ninh là tầm mấy năm trước nhỉ?
Ninh Nghị cau mày:
- À thì . . . Cảnh Hàn . . .
- Là Cảnh Hàn năm thứ chín.
Sư Sư gật gù, đưa mắt nhìn con đường phía trước, trên mặt có nụ cười:
- Chớp mắt đã năm năm. Thật ra từ lúc ấy gặp lại Lập Hằng, đến về sau Lập Hằng cũng tới kinh thành, đôi khi ta cảm thấy mọi người ở gần với nhau chút, đôi khi cứ cảm thấy luôn có khoảng cách với Lập Hằng. Bây giờ xem ra, ta chung quy nhìn thấu Lập Hằng một chút, ta rất vui vẻ, nhưng Lập Hằng sắp đi, cho nên ta cũng không biết đây có tính là chuyện vui hay không.
Gió nhẹ thổi, Sư Sư vuốt mái tóc, chuyển hướng qua một bên. Ninh Nghị lúng túng khó trả lời. Hắn đi ra hai bước, chợt nhận ra Sư Sư ngừng lại ở phía sau, hắn ngoái đầu lại, trong bóng đêm không quá sáng tỏ, trên mặt nữ nhân rõ ràng hiện cảm xúc bi thương.
- Lập Hằng, thật sự . . . không thể làm gì khác hơn rồi sao?
Giọng của nàng khi nói đến đoạn sau hơi run, cảm xúc này không chỉ là vì Ninh Nghị rời đi mà cảm thấy thương cảm, còn có thứ càng phức tạp hơn xen lẫn bên trong. Ai đều có lòng thương hại, nữ nhân ở trước mắt tỉnh táo nhìn rõ nhiều chuyện, trên thực tế nàng có trái tim từ bi thương xót, trước kia nàng bôn ba vì tỷ muội chịu oan khuất, bôn ba giúp nạn thiên tai. Khi người Nữ Chân kéo tới, nàng đến tường thành tự mình chăm sóc người bệnh, tạm không nói một nữ nhân có thể phát huy bao nhiêu sức mạnh, chỉ riêng lòng tha thiết đó là không thể giả tạo. Nàng biết tính cách của Ninh Nghị, không đến cuối cùng sẽ không buông bỏ, lúc này tâm sự, khi mở miệng hoặc là bởi vì Ninh Nghị, nhưng thốt ra thành lời thì không khỏi liên tưởng những điều khác, trong lòng sợ hãi.
Ninh Nghị đứng yên tại chỗ, hé môi:
- Rất khó nói sẽ không xuất hiện cơ hội thay đổi.
Hắn dừng một chút:
- Nhưng chúng ta bất lực, nàng cũng chuẩn bị xuôi nam đi.
Sư Sư nói:
- Ở phía nam ta không có nhà. Thật ra, Biện Lương cũng không tính là nhà, nhưng có nhiều người như vậy. À mà Lập Hằng định về Giang Ninh à?
Ninh Nghị nhìn nàng:
- Tạm thời tính như thế. Hãy rời khỏi Biện Lương đi, lần sau Nữ Chân đến, khu vực phía bắc Trường Giang đều không an toàn.
Sư Sư gật đầu, hai người lại bắt đầu đi về phía trước. Im lặng một lúc, lại một chiếc xe treo đèn lồng lắc lư chạy lướt qua mọi người.
Sư Sư nói nhỏ:
- Ta không nghĩ thông, rõ ràng đã đánh thành như vậy, tại sao đám người đó còn muốn làm như vậy. Lần trước thì ta hiểu được, nhưng đến lúc này rồi tại sao bọn họ không thể thông minh một lần chứ?
Ninh Nghị im lặng một lúc mới mở miệng nói:
- Bởi vì trước mắt là ca vũ thăng mình.
Hai người đi trên đường, cao hơn nơi khác một chút, nhìn bóng đêm mé bên, xuyên qua cây cối cành lá có thể loáng thoáng nhìn thấy cảnh chiến tranh cảnh đêm phồn hoa mà bình yên của thành thị này – đây là thành thị mới trải qua chiến họa.
- Hơn nữa . . . Hữu tướng phủ làm sai vài chuyện, trong đó có một chuyện phiền phức nhất.
Sư Sư quay đầu nhìn hắn:
- Chuyện gì?
- Ngày Nữ Chân tấn công thành trì, bệ hạ đuổi theo hoàng hậu nương nương muốn ra khỏi thành, lúc ấy Hữu tướng phủ dùng chút thủ đoạn giữ bệ hạ lại. Bệ hạ bị mất mặt mũi, hắn tuyệt đối sẽ không nhắc lại việc này, nhưng mà . . . ha.
Ninh Nghị cúi đầu nở nụ cười, lại ngẩng đầu lên:
- Sau đó ta có mô phỏng lại, có lẽ đây là nguyên nhân bệ hạ thà buông bỏ Thái Nguyên cũng quyết đốn ngã Tần gia. Còn nhiều nguyên nhân khác, nhưng đều không thành lập, chỉ có chuyện này là bệ hạ biểu hiện hơi tồi, bản thân hắn cũng biết rõ, đuổi theo hoàng hậu? Ai mà tin. Nhưng đám người Thái Kinh, Đồng Quán đều có vết nhơ, chỉ có Hữu tướng giữ bệ hạ lại. Có lẽ về sau bệ hạ mỗi lần trông thấy Tần tướng sẽ bản năng lẩn tránh đi chuyện này, khi trong lòng hắn không dám nghĩ thì Hữu tướng nhất định phải bị kéo xuống.
Sư Sư hé môi, mắt dần xoe tròn.
- Ngay lúc đó binh hung chiến nguy, ta ở ngoài thành trong một chốc không biết chuyện gì, phỏng chừng Hữu tướng hiểu được điều này, nhưng trong tình huống như thế, có quá nhiều việc, không nghĩ ra biện pháp tốt bù đắp. Chờ về sau thời gian trôi qua, chỉ có thể mong đợi vào vận may.
Ninh Nghị lắc đầu, ánh mắt và ngữ khí đều khá bình tĩnh nói:
- A, chưa chắc là thật, cũng có thể là ta lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, hiện tại nói những điều này cũng không có ý nghĩa gì. Không truy cứu nữa.
Nghe giọng nói bình tĩnh kia, Sư Sư trong một chốc giật mình thật lâu, về lòng người thì mấy ai nói chính xác, nhưng nàng hiểu rằng khả năng này không nhỏ chút nào. Khi Sư Sư lại nhìn mặt của Ninh Nghị, nhớ hắn bị đánh một đấm trước cửa Tần phủ, nhớ sau đó hắn lại bị Đàm Chẩn, Đồng Vương gia gọi đi ‘mắng một trận’, mấy ngày qua, phỏng chừng quay quanh bên cạnh hắn đều là những chuyện này, các loại sắc mặt.
Sư Sư đã đi tường thành giúp đỡ thủ thành. Trong thành, ngoài thành mấy chục vạn người hy sinh, cái tình cảnh thảm liệt giãy giụa giữa lằn ranh sinh tử đó đến tận bây giờ như còn rõ ràng ngay trước mắt nàng, nếu như nói trải qua như hy sinh lớn lao như vậy, trải qua nỗ lực gian khổ như vậy, mười mấy vạn người chết đi đổi lấy một tia hy vọng nhưng bị hủy vào lòng tự tôn của một kẻ muốn chạy trốn nhưng không thành công nên thấy bị tổn thương – dù chỉ có chút xíu nguyên nhân vì vậy, Sư Sư có thể hiểu được cảm thấy lạnh lòng cỡ nào vì điều này.
Sư Sư ít nhiều gì cảm thụ được nam nhân trước mặt nàng mấy ngày qua xoay vần giữa đám đại quan tiểu lại, như vậy thì sau khi bình tĩnh xuống, hắn sẽ mệt mỏi và tức giận như thế nào.