Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 751 - Chương 751: Nửa Bước Đạp Không, Đao Chỉ Hướng Nào 5

Chương 751: Nửa bước đạp không, đao chỉ hướng nào 5 Chương 751: Nửa bước đạp không, đao chỉ hướng nào 5

Không lâu sau, Đàm Chẩn đưa Ninh Nghị đi ra. Tính tình của Ninh Nghị khéo léo, vừa xin lỗi vừa cảm ơn Đàm Chẩn, còn Đàm Chẩn chỉ nhẹ gật đầu, vẫn xìu mặt, ngoài miệng bảo:

- Vương gia rầy ngươi, nhưng cũng che chở ngươi, ngươi phải biết nỗi khổ tâm của vương gia. Đám người Thái thái sư sẽ không nói những lời này với ngươi.

Sau đó Đàm Chẩn trở lại ban công tầng hai, khi ở một mình với Đồng Quán thì bảo:

- Ta xem tiểu tử này có chút khôn lanh, không biết hắn có nhận nỗi khổ tâm của vương gia hay không.

Đồng Quán chắp hai tay sau lưng, lắc đầu mỉm cười không nói. Thật ra trong lòng hắn hiểu rõ, Đàm Chẩn không phải trân trọng Ninh Nghị, sự tình Võ Thụy Doanh lúc trước, La Thắng Chu bị thương nặng, mặt xám mày tro bị đuổi ra, Đàm Chẩn giống như bị tát thẳng vào mặt, giận điên lên, suýt ra tay với Ninh Nghị tình nghi là bàn tay đen sau màn. Là Đồng Quán ngăn Đàm Chẩn lại, trong lòng Đàm Chẩn còn nghẹn một bụng tức giận.

Đồng Quán thì chưa chắc tích tài Ninh Nghị nhiều cỡ nào, tiểu bối trẻ tuổi như vậy trên người có sự bồng bột thẳng tiến, không biết sống chết, nhưng chưa đủ già dặn, có thể làm tiên phong, lại khó được trọng dụng. Nhưng sau khi Tần Tự Nguyên đi, đồ vật của Hữu tướng phủ dù gì cũng phải có người tiếp nhận, hắn thuận tay cảnh cáo không mệt nhọc gì. Thật ra Đàm Chẩn hay Ninh Nghị đều chỉ mang tính chất bình thường, là quân cờ mà thôi, nhảy tới nhảy lui, Đồng Quán nhìn thì cảm thấy mỉa mai thú vị, đôi khi buông tiếng thở dài. Lúc này Đàm Chẩn nói xấu Ninh Nghị, Đồng Quán chỉ mỉm cười, không bình luận.

. . .

Ninh Nghị đi ra khỏi sân đó, gió đêm vuốt nhẹ, ánh mắt của hắn cũng bình tĩnh lại.

Đã quyết định rời đi, cũng đã dự liệu khoảng thời gian sắp tới sẽ gặp phải sự tình, nếu muốn thở dài hoặc là tức giận thì là vì lý do khác, nhưng tất cả đều không có ý nghĩa gì.

Mấy ngày qua, trong tối ngoài sáng lục đục với nhau, trao đổi ích lợi, Ninh Nghị toàn thấy những thứ này. Đi xuống dưới, quan viên tiểu lại gây sự với Trúc Ký hoặc Ninh Nghị thì hoặc là có thù riêng như Thiết Thiên Ưng. Còn đi lên trên, Thái Kinh hay Đồng Quán đều thế, thậm chí là Lý Cương, hiện giờ điều họ quan tâm là vấn đề ích lợi tiếp theo – đương nhiên, Ninh Nghị không phải thân tín của Lý Cương, Lý Cương không cần thiết biểu hiện mạnh mẽ khẳng khái gì với hắn. Tần Tự Nguyên hạ ngục, Chủng Sư Đạo nản lòng thoái chi, sắp tới có lẽ Lý Cương sẽ phải chống dậy một mảnh bầu trời, cũng chỉ có thể gieo ích lợi gắng sức lôi kéo người, cố gắng hết sức tự bảo vệ mình.

Ninh Nghị sắp đi, nén giận nhận làm cháu không phải việc lớn gì, tuy hắn đã lâu chưa làm nhưng đây là kỹ năng hắn quen thuộc từ nhiều năm trước. Nếu Ninh Nghị thật sự là người trẻ tuổi mới ra đời lòng ôm chí lớn, đám người Đồng Quán, Thái Kinh, Lý Cương dùng lời lẽ hùng hồn hoặc là thực tế hoặc là lý tưởng không chừng sẽ mang đến một ít xúc động cho Ninh Nghị, nhưng đặt ở bây giờ, hắn nhìn thấu thứ che giấu phía sau những lời này rồi, quay lưng thờ ơ, nên làm thế nào thì vẫn làm thế ấy, đương nhiên hắn vẫn sẽ vâng dạ ở mặt ngoài.

Ninh Nghị thậm chí lười nổi lên lòng trào phúng, ‘thời cuộc như vậy’, ‘thiên hạ như thế’, ‘ý bề trên là vầy’, ‘không thể không làm’, mấy lời này bủa vây nhưng hắn chỉ nhìn thấy cảnh tượng lúc toàn bộ thành Biện Lương bị chiếm đóng. Những người này đại khái sẽ bị bắt, nam bị bắt đi phương bắc làm làm nô lệ heo chó, nữ bị hiếp dâm tập thể tìm niềm vui, loại cảnh tượng này ở ngay trước mắt chứ không phải nguyền rủa nói gở gì.

Cũng bởi thế, nhiều lúc nhìn bộ mặt muốn giành giật tranh đấu thì Ninh Nghị nhắm mắt mặc kệ họ.

Trên thế giới có rất nhiều sự tình không thể nói là có nỗi khổ riêng, không phải nói thông cảm, hiểu thấu được là có thể giải quyết. Thấu hiểu nhiều vào rồi người có nỗi khổ riêng xứng đáng đi chết, đây là hiện thực lạnh băng, chưa bao giờ thiên vị kẻ gian xảo.

Trong lòng Ninh Nghị mệt mỏi không muốn than thở, bước đi dọc đường, các hộ vệ dắt xe ngựa đến, hắn định leo lên thì đầu đường phía trước lại thấp thoáng một bóng dáng quen thuộc.

Trong mấy ngày này, một đám người đến, Ninh Nghị cũng tìm một đám người khác, mấy buổi tụ hợp, trong lòng hắn hoặc nhiều hoặc ít cảm thấy mệt mỏi. Nhưng bóng dáng trước mắt không khiến Ninh Nghị cảm thấy phiền phức, trong ánh đèn lập lòe ven đường, nữ nhân mặc váy hồng nhạt, vạt áo bay trong gió đêm, linh động mà không mất đoan trang, nhiều ngày không gặp, trông nàng hơi gầy.

Mắt thấy nàng ở bên kia có chút cẩn thận nhìn xung quanh, Ninh Nghị cười cười, bước tới gần.

- Sư Sư muội tử, đã lâu không gặp.

Con phố mờ tối, gần đó là tường ngoài của hoàng thành, từ trong sân bên kia chiếu ra loạt ánh đèn vàng mông lung. Lúc Ninh Nghị đi qua, các hộ vệ cũng đi theo sát bên, dù số người không ít nhưng trên con phố này trông hơi yên lặng.

Sư Sư mặc váy hồng nhạt kiểu cung nữ, đứng bên kia đường, trong nụ cười mang theo một chút thận trọng:

- Đó là . . . biệt thự của Quảng Dương quận vương đúng không? Vừa rồi đưa ngươi đi ra . . .

- Ừm.

Ninh Nghị quay đầu nhìn thoáng qua cửa sân bên kia:

- Là tổng quản của Vương Phủ, còn một người nữa là Đàm Chẩn Đàm đại nhân.

- Bọn họ . . . chưa làm khó dễ ngươi chứ?

Vào sân như vậy, cuối cùng từ quan lớn như Đàm Chẩn và tổng quản của Vương Phủ đưa tiễn, nếu là người khác thì đã là việc lớn đáng giá khoe khoang. Nhưng Sư Sư không phải loại nữ nhân nông cạn, lúc trước nàng ở trước cửa Tần phủ xem toàn bộ quá trình, sau đó người của Quảng Dương quận vương chặn Ninh Nghị lại vì sự tình gì thì nàng cũng đại khái đoán được.

Ninh Nghị đã đến rất gần, cười nói:

- Mắng một trận thôi, không phải việc lớn gì.

Hắn nói nhẹ nhàng, Sư Sư trong một chốc cũng không biết nên tiếp lời như thế nào, xoay người đi theo Ninh Nghị, qua góc đường phía trước, biệt thự quận vương biến mất ở sau lưng. Con phố phía trước vẫn không sáng tỏ, cách nhà dân, khu vực kinh doanh náo nhiệt có một khoảng cách, xung quanh đa số là dinh thự của nhà giàu. Một chiếc xe ngựa từ đằng trước chậm rãi chạy tới, đám hộ vệ theo sau lưng, xa phu lặng lẽ đi theo Ninh Nghị, Sư Sư.

- Nhớ lần trước gặp mặt còn nói về chuyện Thái Nguyên, cảm giác qua thật lâu, trong khoảng thời gian này Sư Sư ra sao rồi?

- Giống như mọi khi thôi, tham gia vào hội thơ, gặp người này người kia. Nói đến chuyện Thái Nguyên . . .

Ninh Nghị nhẹ giọng nói một câu:

- Biến thành nói mạnh miệng.

Sư Sư đi theo hắn chậm rãi bước tới trước, trầm mặc giây lát:

- Người ngoài có lẽ không rõ ràng, nhưng ta biết Hữu tướng phủ đã làm nhiều chuyện. Mới rồi . . . mới rồi ở trước cửa tướng phủ, nhị thiếu gia bị oan khuất, ta đã thấy, may mắn Lập Hằng tìm Lý tướng.

Ninh Nghị lắc đầu, nói:

- Mới chỉ là bắt đầu, bên Lý tướng . . . cũng khó mà giữ bảo đảm cho mình, thêm vài lần nữa thì khó mà trông chờ vào.

Bình Luận (0)
Comment