Sư Sư ở một bên nghĩ như vậy. Bên kia, Ninh Nghị và đám người Trúc Ký đứng bên ngoài cửa Tần phủ một lúc, thấy người vây xem đi gần hết mới đi vào hỏi thăm tình huống của lão phu nhân.
So với lúc trước kích động, Tần lão phu nhân lúc này sức khỏe ổn định, chẳng qua đứng chắn trước cửa, rồi hô to quát la, cảm xúc kích động, thể lực bị cạn kiệt. Ra khỏi phòng của lão phu nhân, Tần Thiệu Khiêm ngồi trong sân ở bên ngoài, Ninh Nghị và Thành Chu Hải đi qua, ngồi xuống cạnh bàn đá.
Ngồi giây lát, Tần Thiệu Khiêm lên tiếng trước, ngữ khí bình tĩnh, đã cố kiềm nén cảm xúc:
- Việc hôm nay, đa tạ Lập Hằng và Thành huynh đệ.
Ninh Nghị co tay thành nắm đấm đặt hờ trên bàn đá, lúc này đập mạnh xuống, hắn không nói chuyện, ánh mắt lấp lóe.
Thành Chu Hải hỏi:
- Lý tướng đại khái cũng không dám nói lời nào đúng không?
Tần Thiệu Khiêm nói:
- Tránh lần này, còn có lần sau. Luôn sẽ có lúc không tránh thoát được, ta đã chuẩn bị tâm lý.
Ninh Nghị mở miệng nói:
- Không thể nói như vậy, tránh nhiều vài lần thì sẽ có lúc tránh thoát được. Cho dù Tần gia suy sụp đến mức không vực dậy nổi, nhưng nhị thiếu gia chưa tới mức phải bị ghi tội.
Tần Thiệu Khiêm nói:
- Có thể sống tiếp vẫn tốt hơn, nếu không thì đợi ta làm ma báo thù.
Ninh Nghị lắc đầu không đáp:
- Trừ Tần tướng ra, còn lại chỉ là thêm đầu người, bảo vệ được người nào hay người nấy.
Nói như thế mấy câu, Ninh Nghị lên tiếng chào hỏi Nghiêu Tổ Niên rồi mới rời khỏi tướng phủ. Lúc này sắc trời đã tối, mới ra ngoài không bao xa, có người ngăn xe ngựa, hắn đi qua.
Chỗ ở của Hữu tướng phủ cách hoàng thành không xa, cũng không quá nhiều người, đường khá rộng. Người đến ngăn đường của Ninh Nghị là quản sự của Quảng Dương quận vương phủ, vào một chỗ sân ở phía trước, lên ban công tầng hai, thấy một người đứng ở phía trước, là Đàm Chẩn từng nhậm chức Xu mật sứ, nay quản Binh bộ. Từ lần trước gặp mặt Đồng Quán thì Đàm Chẩn đã đi theo bên cạnh, lần này Ninh Nghị đi lên chỉ thấy một mình Đàm Chẩn, sắc mặt trông không được tốt, chắp hai tay sau lưng, liếc mắt nhìn Ninh Nghị.
- Khoảng thời gian này, ngươi làm khá lắm.
- Kính chào Đàm đại nhân.
- Kính chào ta? Ninh tiên sinh mọi việc thuận lợi, e rằng ngay cả Quảng Dương quận vương cũng không thèm để vào mắt. Nhỏ nhoi như Đàm mỗ thì có thấy hay không cũng không quan trọng gì.
- A, Đàm đại nhân đây là . . .
Ngữ khí của Đàm Chẩn càng nghiêm nghị hơn:
- Ngươi còn nhớ những gì mà vương gia đã nói với ngươi không? Ngươi chỉ là một thương nhân nhỏ nhoi không có công danh, tưởng chính mình được Thượng Phương bảo kiếm, không chết được hay sao?!
Với thân phận chấp chưởng Binh bộ của Đàm Chẩn hiện giờ mà cáu gắt với Ninh Nghị như vậy, trạng huống thật sự hiếm thấy. Ninh Nghị còn chưa nói gì, một bóng dáng khác từ bên cạnh đi ra, bóng dáng kia cao lớn trầm ổn, lấy vải bông lau tay.
Đồng Quán trầm giọng cảnh cáo:
- Đàm đại nhân, hãy chú ý thân phận của ngươi, nói những lời này hơi vượt mức rồi.
Đàm Chẩn lùi một bước, chắp tay xin lỗi:
- Thiệt tình là gai mắt hạng người ngông cuồng như vậy.
Ninh Nghị cũng chắp tay vái chào. Từ ban công nhỏ trên tầng hai này nhìn ra ngoài có thể trông thấy cảnh tượng đèn đuốc trong dân cư ở bên dưới, xa xa có xe ngựa qua lại trên đường.
Đồng Quán nhìn Ninh Nghị một lúc, lên tiếng:
- Nhận lộc của người thì làm việc cho người, tình cảnh hiện giờ của Hữu tướng phủ không tốt, nhưng Lập Hằng không rời không chê, gắng sức bôn ba, đây cũng là chuyện tốt. Nhưng mà Lập Hằng, đôi khi có lòng tốt chưa chắc sẽ không làm ra chuyện xấu. Lần này nếu Tần Thiệu Khiêm bị ghi tội thì chưa biết chừng sẽ tránh khỏi họa lớn ở lần sau.
Đồng Quán dừng một chút, lại nói:
- Ngươi không cần suy nghĩ nhiều, chuyện Hình bộ thì vẫn là Vương Phủ chủ yếu quản việc, chuyện này không dính líu gì đến ta. Ta muốn dồn ép tới cùng, nhưng cũng không muốn nước trong kinh thành càng đục. Hơn một tháng trước kia, lúc bổn vương tìm ngươi nói chuyện thì sự tình đã mơ hồ khó nhìn thấu, lúc này càng không có gì để nói, hết thảy ân quyến vinh sủng phải làm theo phép. Tần phủ lần này không tránh thoát, không nói đại cục, ngươi ở trong đó với thân phận là gì? Ngươi một là không có công danh, hai là chẳng có bối cảnh, chỉ có thân phận thương nhân, cho dù ngươi có chút tài học, sóng to gió lớn tùy tiện vỗ xuống thì ngươi có thể chống đỡ được bao lâu? Hiện tại chẳng qua là không có người muốn động ngươi.
Ánh mắt của Đồng Quán nghiêm khắc:
- Thân phận này của ngươi so với Nghiêu Tổ Niên thì sao? So với Giác Minh thì thế nào? Ngay cả Kỷ Khôn của tướng phủ đều có gốc rễ dày hơn ngươi nhiều, ngươi trùng hợp là bởi vì không có chỗ vướng bận, không có người phải lo nên mới tránh thoát vài phen. Bổn vương vốn nghĩ ngươi có thể xem thấu những điều này, không ngờ ngươi lâng lâng rời khỏi mặt đất, không nói đến lần này, chỉ riêng chuyện La Thắng Chu thì bổn vương đã nên giết ngươi!
Âm thanh quanh quẩn trên ban công, Đàm Chẩn trầm mặc không nói, ánh mắt bễ nghễ.
Đồng Quán mím môi, lát sau ngữ khí hơi dịu xuống:
- Thân phận của Đàm đại nhân cao biết bao, hắn nổi cáu với ngươi là vì tiếc tài học của ngươi, xem như là người mình. Bổn vương là người lãnh binh, nói mấy câu nặng như vậy với ngươi cũng vì không muốn ngươi tự lầm. Chuyện hôm nay ngươi thực hiện thoạt trông xinh đẹp, triệu ngươi lại đây, không phải bởi vì ngươi bảo vệ Tần Thiệu Khiêm mà là vì ngươi tìm Lý Cương giúp đỡ!
Đồng Quán chỉ mạnh về phía Ninh Nghị:
- Việc hôm nay ngươi tìm Thái thái sư, ngươi tìm bổn vương, ngươi đi tìm Vương đại nhân đều là đường hóa giải, chứng minh ngươi nhìn thấu thế cục. Ngươi tìm Lý Cương thì hoặc là ngươi xem không hiểu thế cục, hoặc là ngươi xem hiểu nhưng còn ôm lòng cầu may, đó là ngươi không thấy rõ thân phận của mình! Là con đường muốn chết! Lúc trước ngươi khiến Trúc Ký gì đó dưới tay ngươi ngừng tâng bốc Tần gia, ta còn tưởng ngươi thông minh, hiện tại xem ra, ngươi còn chưa đủ thông minh!
Đồng Quán tạm dừng giây lát, rốt cuộc chắp hai tay sau lưng, thở dài:
- Thôi, ngươi còn trẻ tuổi, có chút cố chấp không phải chuyện xấu. Nhưng ngươi cũng là người thông minh, sau khi bình tâm lại nếu vẫn không nghĩ thông nỗi khổ tâm này của bổn vương thì không đáng giá bổn vương che chở ngươi. Đám người trẻ tuổi các ngươi, ở tuổi này bổn vương có thể che chở ngươi đi một chặng đường, sau khi bổn vương giá hạc về tây, đám người Đàm đại nhân cũng có thể che chở ngươi đi một đoạn. Đi càng lâu thì ngươi từ từ sẽ có thể che chở người khác đi về phía trước, lý tưởng của ngươi, khát vọng của ngươi phải chờ đến lúc ấy mới có thể làm được. Quan trường này là như vậy, thế đạo là như vậy, bổn vương vẫn giữ câu nói cũ, theo gió bắt trăng đừng để lại tình, đa tình chỉ vô ích, cũng mất tương lai và tính mạng. Ngươi hãy suy nghĩ đi, Đàm đại nhân quan tâm ngươi, ngươi phải biết cảm kích, nói câu xin lỗi với hắn.
Đàm Chẩn nói:
- Ta làm sao dám nhận xin lỗi của đại tài tử cỡ này.
Đồng Quán bật cười nói:
- Thấy không, hắn đang xem ngươi là người mình.