Sắc trời đã là hoàng hôn, phía trước con phố bên ngoài Hữu tướng phủ, một nhóm rối loạn nhỏ thoáng chốc khuếch tán ra.
Cuộc chiến Biện Lương qua đi, giống như sóng lớn đãi cát, có thể đi theo bên cạnh Ninh Nghị đều đã là hộ vệ trung thành nhất. Lâu dài tới nay, thân phận của Ninh Nghị phức tạp, vừa là thương nhân cũng là thư sinh, là tà ma trong lục lâm, trên quan trường thì chỉ là phụ tá. Lúc mất mùa, Ninh Nghị từng tổ chứ đánh lôi đài đối với các thân hào tích trữ lương thực, khi người Nữ Chân đến, hắn đi đầu tiền tuyến tổ chức chiến đấu, cuối cùng còn đánh bại Oán quân của Quách Dược Sư.
Những chuyện này, những thân phận đó, người muốn xem thì có thể thấy một góc. Nếu là người ngoài thì có người khâm phục, cũng có kẻ khinh miệt. Nhưng nói thật, kẻ khinh miệt hẳn là càng nhiều chút, nhưng người theo bên cạnh Ninh Nghị thì khác, bọn họ đã thấy từng sự kiện, nếu nói lúc nạn đói, sự kiện giúp nạn thiên tai là bước đầu khiến bọn họ bội phục Ninh Nghị, trải qua Nữ Chân xâm nhập phía nam, những người này đã thay đổi mức độ trung thành với Ninh Nghị, cộng thêm thường ngày Ninh Nghị cho bọn họ đãi ngộ khá tốt, cho vật chất, cộng thêm tinh thần bị kích thích trong đại chiến lần này, trong đám hộ vệ có một số người kính nể Ninh Nghị tới mức nói là cuồng nhiệt đều không đủ để diễn tả.
Trong mấy ngày qua, mắt thấy Hữu tướng phủ bị thất thế, Trúc Ký cũng gặp đủ thứ chuyện, bực tức là một nhẽ, Ninh Nghị bị ăn đấm ngay trước mắt bao người lại là chuyện khác.
Trong đám đông, đám người như Trần Đà Tử rút song đao chém về phía Thiết Thiên Ưng.
Hộ vệ khác cũng quay về từ trong trận đánh, cực kỳ giật mình. Ninh Nghị trúng một đấm, người có lý trí có lẽ còn hơi do dự, nhưng đồng bạn rút đao, vậy không có gì để nói. Trong nháy mắt, tất cả mọi người cơ hồ là ra tay cùng lúc, ánh đao vung lên, rồi tới lượt Tây quân cũng rút đao.
Ninh Nghị hét lớn:
- Dừng tay!
Chủng Sư Đạo cũng hét to một câu:
- Dừng tay!
Thiết Thiên Ưng đã vung ra Cự Khuyết kiếm, va chạm một đợt với Trần Đà Tử. Đoàn người xung quanh ầm ĩ lên, lần lượt lui về phía sau.
Đám bộ khoái đi theo Thiết Thiên Ưng đến lần này chần chừ rút đao giằng co. Trong số họ không phải không có người giỏi, nhưng hiện giờ ở thành Biện Lương, gần hoàng thành, ai mà đoán trước được tình thế trước mắt.
Đoàn người ở bốn phía sợ tới mức thi nhau lùi lại, may mà không chen chúc lộn xộn, không đến mức dẫn tới giẫm đạp. Trước cửa Tần phủ, khoảnh khắc ra tay xong thì ngừng lại, không khí đóng băng, hai bên giằng co, không khí túc sát. Uy nghiêm của Ninh Nghị và Chủng Sư Đạo chung quy vẫn là hữu dụng, sau khi hét to thì mọi người lấy lại lý tí, nhưng đao đã rút ra, một số hộ vệ Trúc Ký và bộ khoái mặt đối mặt đứng gần nhau, dùng khí thế dọa người.
Trong số hộ vệ Trúc Ký không thiếu người lục lâm, như đám người Điền Đông Hán thuộc phe chính phái, cũng có nhiều người tà phái như Trần Đà Tử, sau khi vào Trúc Ký, đám người đều tự giác tẩy trắng, nhưng cách làm việc thì khác biệt. Tuy Trần Đà Tử ngày xưa là cao thủ trong tà phái, võ nghệ, thân phận kém hơn Thiết Thiên Ưng, nhưng đẫm máu chiến trường mấy tháng, cộng thêm đồng ý với việc Ninh Nghị làm, lúc này hắn đứng ở trước mặt Thiết Thiên Ưng, đôi mắt hí nhìn gần thì âm trầm như ác quỷ, đối diện một tổng bộ đầu của Hình bộ mà chẳng hề nhường bước.
Thiết Thiên Ưng tay cầm Cự Khuyết, ngược lại cười nói:
- Trần Đà Tử, thảo nào ta không nhận biết ngươi. Ngươi cho rằng tìm được núi dựa thì không sợ nữa? Núi dựa đó có đáng tin không?
Trần Đà Tử nhìn chăm chú vào Thiết Thiên Ưng, nói:
- Chỉ là một cái mạng thấp hèn. Chuyện lần này ngươi không cần tìm ta, để ta đi tìm ngươi. Tìm cả nhà của ngươi!
Ánh mắt Thiết Thiên Ưng sắc bén, Ninh Nghị ở một bên giơ tay lau máu tràn ra từ khóe môi, ánh mắt âm trầm bước tới:
- Ta nói dừng tay! Không nghe thấy sao!?
Một đám hộ vệ Trúc Ký thế này mới tự động thụt lùi một bước, thu hồi đao kiếm. Trần Đà Tử hơi cúi đầu, chủ động tránh ra, Ninh Nghị đứng ở trước mặt Thiết Thiên Ưng.
Hai người giằng co giây lát, Chủng Sư Đạo cũng phất tay khiến tinh nhuệ Tây quân thu đao. Lão nhân sắc mặt âm trầm đi trở về xem xem trạng huống của Tần lão phu nhân, sẵn tiện kéo Tần Thiệu Khiêm quay về. Đoàn người ở ven đường chưa hoàn toàn chạy đi, lúc này nhìn thấy không đánh nhau thì tiếp tục nhìn náo nhiệt.
Thiết Thiên Ưng quét mắt bốn phía rồi một lần nữa ngừng lại ở trước mặt Ninh Nghị:
- Không quản được người trong nhà của ngươi sao, Ninh tiên sinh, rút đao giữa đường, ta có thể mang tất cả họ về Hình bộ.
Ánh mắt của Ninh Nghị bình tĩnh, lúc này không tỏ ra kiên cường, chỉ lấy hai phần tự viết đưa qua:
- Thủ lệnh của Tả tướng và Hình bộ, nên biết chừng mực đi Thiết tổng bộ đầu, sự tình đã hủy rồi, nên lui ra sao cho đẹp.
Thiết Thiên Ưng lạnh lùng cười, hắn giơ tay lên, duỗi tay ra, chậm rãi gõ đầu ngón tay lên vai Ninh Nghị:
- Ninh Lập Hằng, ta biết ngươi là một kẻ dữ dằn, cho nên lúc Hữu tướng phủ còn ở thì ta không động ngươi. Nhưng Hữu tướng phủ sắp tiêu rồi, ta chờ xem ngươi chống đỡ được mấy lần. Thư sinh như ngươi nên đi viết thơ đi!
Ninh Nghị nghiêng đầu nhìn tay của Thiết Thiên Ưng, sau đó giơ thủ lệnh đặt vào bàn tay hắn:
- Mắt thấy người xây lầu son, mắt thấy người mở tiệc mời khách, mắt thấy lầu của người sụp. Mọi sự vật trên cõi đời có lên có xuống, Thiết tổng bộ đầu, ta không muốn gây chuyện, cầm lấy đồ rồi đi thôi.
Thiết Thiên Ưng thế này mới chịu cầm thủ lệnh:
- Vậy bây giờ là ta lên ngươi xuống, giữa chúng ta có khập khiễng, ta sẽ nhớ kỹ ngươi.
Ninh Nghị qua loa gật đầu:
- Tổng bộ đầu nương tay cho.
Hắn xòe tay chĩa hướng bên cạnh:
- Hình bộ ở bên kia.
- Hừ!
Thiết Thiên Ưng cười hừ mũi, rồi mới chắp tay hướng Chủng Sư Đạo, mang theo đám bộ khoái rời đi.
Tần Thiệu Khiêm xảy ra chuyện, người trong tướng phủ đều hành động, Nghiêu Tổ Niên tìm Chủng Sư Đạo, Ninh Nghị đi tìm Lý Cương, Văn Nhân Bất Nhị thì tìm Đường Khác, cũng tìm Tần Tự Nguyên bị nhốt trong tù. Lúc này Ninh Nghị rốt cuộc chạy tới giải vây, một loạt con cháu Tần gia, cộng thêm đám người Chủng Sư Đạo che chở Tần lão phu nhân vào phủ. Ninh Nghị đứng tại chỗ, nhìn đoàn người xung quanh, sau đó Thành Chu Hải tìm hắn nói chuyện. Người vây xem ở gần đó thấy sự tình đã xong xuôi mới rút đi như thủy triều.
Sau khi đoàn người giải tán, để lại đống ngổn ngang đầy đất. Vừa rồi hai bên rút đao giương cung bạt kiếm thì có một số người vây xem quay đầu bỏ chạy, va chạm vài thứ. Có giỏ của người mua thức ăn xong đi hóng chuyện bị đụng rớt, lúc này đang ngồi xổm dưới đất nhặt rau. Một vài hộ gia đình bắt đầu đốt đèn, Sư Sư theo bên này nhìn qua, nhưng cảm giác gió đêm tiêu điều. Ninh Nghị đứng ở bên kia tuy vẫn là áo xanh thẳng tắp, vừa rồi đối diện đại bộ đầu của Hình bộ, nhưng bóng lưng đó lộ ra chút mệt mỏi.
Sư Sư vốn cảm thấy Trúc Ký bắt đầu di chuyển xuôi nam, sản nghiệp trong kinh thành hoặc bị gây sự, hoặc để lại, hoặc bán đi, bao gồm gia đình của Lập Hằng cũng sẽ phải rời kinh xuôi nam, hắn vẫn không đến báo cho nàng một tiếng, trong lòng có chút khó chịu. Lúc này trông thấy bóng dáng của Ninh Nghị, cảm giác của nàng đổi thành một loại khó chịu khác.
Đôi khi có một số người luôn phải gánh nhiều hơn người khác.