Thiết Thiên Ưng cung kính vái chào Chủng Sư Đạo:
- Tại hạ xưa nay kính nể Lão Chủng tướng công, nhưng mặc dù Lão Chủng tướng công là anh hùng thì cũng không thể tổn hại quốc pháp, tại hạ có thủ lệnh của Hình bộ, chẳng qua mời Tần tướng quân trở lại hỏi một câu thôi.
- Hỏi một câu? Làm gì đơn giản như thế! Hỏi chuyện thôi thì có cần gióng trống khua chiêng như vậy? Ngươi nghĩ lão phu là tên ngốc sao?
- Chủng tướng công, đây là thủ lệnh của Hình bộ . . .
Chủng Sư Đạo là người khét tiếng thiên hạ, tuy đã tuổi già nhưng càng toát ra sự uy nghiêm. Chủng Sư Đạo không nói lý với Thiết Thiên Ưng, chỉ nói theo lẽ thường, chèn ép vài câu khiến Thiết Thiên Ưng càng bất đắc dĩ hơn. Nhưng Thiết Thiên Ưng cũng không đến mức sợ hãi, dù sao có mệnh lệnh của Hình bộ, mang theo quốc pháp, hôm nay phải bắt Tần Thiệu Khiêm đi bằng được, nếu như tiện thể bức tử lão thái thái, bức phát điên Tần Thiệu Khiêm thì Tần gia sẽ ngã nhanh hơn.
Sư Sư lẩn trong đoàn người biết rằng đối với những đại nhân vật này thì rất nhiều chuyện đều là âm thầm giao dịch. Phát sinh chuyện của Tần Thiệu Khiêm, người tướng phủ tất nhiên chạy vạy khắp nơi. Nghiêu Tổ Niên đi mời Chủng Sư Đạo, nếu không phải Chủng Sư Đạo chẳng tìm được biện pháp gì thì đã chẳng đến mức tự mình chạy tới kéo dài thời gian này. Sư Sư nhìn thoáng qua đám đông, lúc này vây kín trong ba lớp ngoài ba lớp, tụ tập mấy trăm người xem náo nhiệt.
Mấy người kêu la to tiếng nhất dường như lại nhận được chỉ thị, có người bắt đầu hét lên:
- Chủng tướng công, tri nhân tri diện bất tri tâm, ngài đừng để bị kẻ gian dụ dỗ!
- Nếu bọn họ trong sạch thì tại sao sợ hãi đi quan phủ nói rõ ràng!
- Đúng đúng, có phải hỏi tội ngay đây!
- Lão Chủng tướng công, anh danh cả đời của ngài . . .
Đoàn người huyên náo vì thế, Sư Sư đang định đứng ra nói cái gì ngắt lời bọn họ thì đột nhiên thấy bên kia có người kêu lên:
- Bọn họ bị người sai khiến, ta ở bên kia thấy có người dạy bọn họ nói chuyện!
Bên kia lại có người nói:
- Đúng rồi, ta cũng thấy được!
- Các ngươi ngậm máu phun người!
- Không có, không tin thì các ngươi hãy nhìn có người ở góc đường!
- Có gì mà cãi cọ, có vương pháp ở, Tần phủ muốn cản trở vương pháp thì là muốn tạo phản rồi.
- Ai nói tạo phản, coi chừng hắn, đừng để hắn đi!
Xung quanh thoáng chốc một mảnh hỗn loạn, đề tài bị lệch hướng. Sư Sư nhìn quanh, một người ở bên trong hỗn loạn là gương mặt nàng từng thấy trong Trúc Ký.
Phía trước tướng phủ, giằng co giữa Chủng Sư Đạo và Thiết Thiên Ưng vẫn còn tiếp tục. Lão nhân một đời anh danh mà làm chuyện như vậy ở đây, một là có giao tình với Tần Tự Nguyên trong lúc thủ thành, hai là hắn thật sự không thể giải quyết chuyện này ở ngoài sáng, trong khoảng thời gian này, tuy hắn và Lý Cương nhận các loại ca ngợi, vô số phong thưởng, nhưng hắn đã nản lòng thoái chí, dâng sổ con lên Chu Triết, mấy ngày này sắp rời khỏi kinh thành quay về tây bắc, hắn thậm chí còn chưa thể mang tro cốt của Chủng Sư Trung về.
Ngay lúc này, đột nhiên nghe được một tiếng hét:
- Mẫu thân!
Ở trước mặt Tần Thiệu Khiêm, Tần lão phu nhân lảo đảo suýt ngã xuống đất, Tần Thiệu Khiêm ôm lấy nàng, bên trong cửa phía sau có nha hoàn vội vàng chạy ra. Tần Thiệu Khiêm đặt lão nhân vững vàng rồi mới đứng phắc dậy:
- Thiết Thiên Ưng! Ta muốn mạng chó của ngươi!
Lão phu nhân bị người ôm lấy giơ tay ra nhưng không thể kéo lại Tần Thiệu Khiêm, hắn đã sải vài bước ra ngoài, xoẹt một tiếng ánh đao vụt qua. Tuy lúc trước Tần Thiệu Khiêm bực tức bất đắc dĩ, nhưng khi giận tới mức muốn giết người thì khí thiết huyết trên người hắn cực kỳ dữ dằn, hắn rút đao giắt bên hông một tên tinh nhuệ Tây quân.
Thiết Thiên Ưng không sợ ngược lại càng mừng, trước một bước tách khỏi Chủng Sư Đạo, nói:
- Đến hay lắm! Chủng tướng công cẩn thận, đừng để hắn bị thương ngài!
Làm tổng bộ đầu của Hình bộ, võ nghệ của Thiết Thiên Ưng cao cường, năm đó vây giết Lưu Đại Bưu, hắn cũng góp mặt, võ nghệ dù đấu với đám người Lưu Tây Qua, Trần Phàm chưa chắc ở thế yếu. Tần Thiệu Khiêm tuy rằng trải qua chiến trận liều mạng, nhưng nếu thật sự đụng độ thì Thiết Thiên Ưng cũng chẳng ngán.
Nhưng khi Thiết Thiên Ưng vươn tay đẩy Chủng Sư Đạo, Chủng Sư Đạo vốn tuổi già bỗng mở mắt hổ, trở tay chộp lấy cánh tay của Thiết Thiên Ưng.
Bên kia, Thành Chu Hải bỗng che ở trước người Tần Thiệu Khiêm:
- Không nhịn được việc nhỏ sẽ loạn mưu lớn, không thể động đao!
Kéo dài một lúc, bên ngoài đoàn người lại có kẻ kêu lên:
- Dừng tay! Đều dừng tay!
Chỗ Sư Sư, nàng thầm mừng, đó là giọng nói của Ninh Nghị.
Phía đối diện đường cái có một đám người rẽ đám đông xông tới, trong tay Ninh Nghị cầm một phần thủ lệnh:
- Tất cả đều dừng tay! Thiết Thiên Ưng, đây là thủ lệnh của Tả tướng, lệnh cho các ngươi kiểm tra kỹ chứng cứ, không thể qua loa mưu lại, tra án lung tung!
Người bên kia đang ùa vào, Thiết Thiên Ưng hừ lạnh một tiếng:
- Ta có công văn của Hình bộ, vụ án của Hình bộ thì sao có thể để Tả tướng một lời quyết . . .
- Có Hình bộ Cảnh đại nhân tự viết!
- Chỉ là tự viết, không phải công văn, ta mang hắn trở lại, ngươi lại lấy một phần công văn đòi người đi!
Trong lúc nói chuyện, hai bên đã vọt tới cùng nhau, Ninh Nghị chắn ở trước người Thiết Thiên Ưng, giơ tay ngăn trở. Thiết Thiên Ưng cũng là người võ lâm, trở tay chộp bắt, Ninh Nghị lật cánh tay thụt lùi nửa bước, hai tay giơ cao, Thiết Thiên Ưng đấm vào ngực của Ninh Nghị, bùm một tiếng, khiến Ninh Nghị lộp cộp lùi ba bước.
Trong khoảng thời gian tướng phủ xảy ra vấn đề, trong Trúc Ký cũng gặp đủ chuyện phiền phức, thậm chí có người kể chuyện bị vội vã bắt vào Khai Phong phủ, có phụ tá bị dính líu, Ninh Nghị phải gắng hết sức đi cứu người ra. Tuy trắc trở nhưng Ninh Nghị đã sớm dự liệu được, cho nên mấy ngày nay hắn cũng không muốn gây chuyện, vừa rồi giơ tay lùi lại là để tỏ thành ý, nào ngờ Thiết Thiên Ưng tung nắm đấm đánh tới. Võ nghệ của Ninh Nghị vốn không bằng cao thủ hàng đầu như Thiết Thiên Ưng, sao mà né thoát được. Ninh Nghị thụt ba bước, khóe miệng đã tràn ra máu tươi, nhưng sau cú đấm này thì tình huống đột nhiên thay đổi.
Bốn phía sát khí đột nhiên nổ tung, sôi trào hùng dũng mà đến, giữa hai chân mày Thiết Thiên Ưng đau nhói, người đi theo bên cạnh Ninh Nghị đột nhiên muốn rút đao ra chém. Người đi theo lúc trước cùng Ninh Nghị lao nhanh tới giờ rải rác ở các phương, trong khoảnh khắc, keng keng keng, hơn mười ánh đao lóe sáng, sát khí hùng dũng khiến Thiết Thiên Ưng trong một chốc không thể nhúc nhích.
Một hàng tinh nhuệ Tây quân ở đằng trước cũng bị sát khí này cuốn hút, bản năng rút ra cương đao, thoáng chốc, tùy theo tiếng hét của Ninh Nghị:
- Dừng tay!
Con phố phía trước Tần phủ đầy rẫy ánh đao chói lọi.
Giây sau, tiếng hét ồn ào và hỗn loạn nổ tung.