Trên đường cái vẫn tiếp tục ồn ào, Thành Chu Hải cùng đám con cháu Tần gia như Tần Thiệu Du ngăn trở bộ khoái đến, bà cụ chống gậy càng là run rẩy chắn ở cửa. Có Thành Chu Hải mang theo đau đớn ngăn cản, Thiết Thiên Ưng trong một chốc không tiện áp dụng biện pháp mạnh, nhưng hắn cầm thủ lệnh của Hình bộ đến bắt người, trời sinh mang tính chính nghĩa, trong lời nói lấy lùi làm tiến, dõng dạc khẳng khái.
- Ta biết ngươi anh dũng ở Thái Nguyên, ta cũng biết Tần Thiệu Hòa Tần đại nhân tuẫn quốc ở Thái Nguyên. Nhưng huynh trưởng tuẫn quốc thì người nhà có thể tổn hại quốc pháp sao? Các ngươi đứng che như vậy nhưng sớm muộn gì hắn vẫn phải đi ra! Tần Thiệu Khiêm, ta kính ngươi là anh hùng, nếu ngươi đã là nam nhi thì lòng nên bằng phẳng, hãy tự mình đi ra đây, chúng ta đến Hình bộ tâm sự!
Mấy lời này kéo theo nhiều người vây xem phụ họa, đám bộ khoái dưới tay Thiết Thiên Ưng cũng thêm mắm dặm muối.
Trong đám người có người kêu lên:
- Đúng vậy!
- Có tội hay vô tội thì đi Hình bộ là xong, sợ cái gì!
- Nếu trong sạch thì nên đi nói rõ ràng!
Những người nói chuyện đa số là dân chúng, sau khi Nữ Chân vây thành, trong nhà bọn họ, bên cạnh họ đa số đã có người qua đời, tính tình phần lớn trở nên xúc động phẫn nộ, lúc này thấy Tần Thiệu Khiêm không dám đi Hình bộ, rõ rành rành là chứng cứ trái pháp luật, rõ là chột dạ.
Qua một lúc, có người chỉ hướng lão phu nhân Tần gia, chửi mắng:
- Lão tú bà, tưởng trong nhà làm quan thì có thể một tay che trời sao? Chắn không cho người làm việc đi vào, chết cũng tốt!
- Đúng đúng, tưởng kinh thành là do nhà của mụ mở sao?
- Tần gia vốn quen thói ngang ngược!
Âm thanh như vậy liên tiếp nổi lên, chốc lát sau tình cảm quần chúng sục sôi. Lão phụ nhân đứng ở cửa tướng phủ, tay giơ ngang gậy, không nói một lời, nhưng tay run run.
Chợt nghe một giọng nam vang lên từ phía sau cửa Tần phủ:
- Mẫu thân! Nhi sẽ chiều ý họ . . .
Tùy theo âm thanh kia, Tần Thiệu Khiêm dợm bước ra. Dáng người của hắn khôi ngô săn chắc, tuy mù một con mắt che bằng da trâu nhưng càng tôn lên sự trầm ổn, sát khí từ người hắn.
Tần Thiệu Khiêm mới nhấc chân ra ngoài thì lão phụ nhân đã quay đầu huơ gậy đánh hắn:
- Ngươi không được đi ra!
Thiết Thiên Ưng ở bên ngoài hét:
- Tốt, Tần Thiệu Khiêm, ngươi là một nam nhi!
Thành Chu Hải quay đầu ho khan:
- Trở lại! Trở lại!
Mấy lần trước Tần Thiệu Khiêm thấy mẫu thân cảm xúc kích động, luôn bị đánh trở lại.
Lúc này Tần Thiệu Khiêm thà bị gậy đánh trúng, quát:
- Nhi đi Hình bộ, bọn họ trong một chốc không thể làm gì nhi! Có thể nói rõ thì tự nhiên nói rõ được, nếu không thể nói rõ thì nhi sớm muộn gì phải chết! Mẫu thân!
- Ngươi trở lại!
- Nhi không thể làm mất thanh danh của Tần gia!
Trong đám đông có người la lên:
- Tần gia của ngươi làm gì có thanh danh, đại công tử có thanh danh đã chết, hắn không đi chung đường với các ngươi!
Tần Thiệu Khiêm trợn tròn mắt hổ trừng hướng đám đông kia, còn sót lại một con mắt đã sung huyết đỏ thẫm, hắn trầm giọng nói:
- Ta ở ngoài thành liều mạng, cứu toàn thành . . .
Có lẽ Tần Thiệu Khiêm muốn nói súc sinh toàn thành, nhưng cuối cùng không thốt ra khỏi miệng.
Lão phu nhân ở đằng trước ngăn lại hắn:
- Ngươi trở lại, ngươi không trở lại thì ta chết ở trước mặt ngươi!
Tần Thiệu Khiêm nhìn mẫu thân, hô to:
- Nương!
- Bọn họ dù thế nào cũng phải chừa một mạng người cho Tần gia ta!
Mãi đến lúc này, Tần Thiệu Khiêm đứng đó không thể quay về nữa, lão phu nhân chỉ cố ngăn trở hắn, giơ ngang gậy. Thật ra tuy Tần Tự Nguyên bị nhốt vào tù nhưng cực hình cùng lắm là lưu đày ba nghìn dặm, nhưng với tuổi của Tần Tự Nguyên thì lưu phóng có khác gì chết. Tần Thiệu Khiêm chỉ là quân nhân, đi vào Hình bộ, sự tình có thể nhỏ, có thể lớn, mức độ khó khăn xoay sở cho hắn khi ở bên ngoài và bên trong là khác nhau một trời một vực.
Trong mấy ngày này, muốn hỏi người nào khó chịu thật sự thì đó là Tần Thiệu Khiêm.
Lúc trước Tần Thiệu Khiêm thống lĩnh quân đội, thẳng ruột ngựa, dù gặp chuyện lục đục với nhau thì cầm thanh đao có thể chém giết qua. Lần này tiếng gió nhanh chóng xoay chuyển, phụ thân Tần Tự Nguyên triệu hắn trở về, quân đội không còn liên quan gì với hắn. Chẳng những rời khỏi quân đội, ở trong tướng phủ thật ra hắn cũng không làm được chuyện gì. Đầu tiên, vì tự chứng minh trong sạch, hắn không thể động, văn nhân động là việc nhỏ, quân nhân động là phạm vào kiêng kỵ nhất. Thứ hai, trong nhà còn phụ mẫu, hắn càng không thể tự ý làm chủ. Nếu là tiểu môn tiểu hộ, người ta tới cửa ức hiếp thì Tần Thiệu Khiêm có thể ra ngoài đánh quyền, đại môn đại hộ, nanh vuốt của hắn hoàn toàn vô dụng.
Mà những chuyện này phát sinh trong lúc phụ thân của hắn hạ ngục, trưởng huynh chết thảm, vậy mà hắn không thể làm được gì. Khoảng thời gian này hắn bị nhốt ở trong phủ, điều có thể làm chỉ có đau buồn giận dữ. Nhưng dù đám người Ninh Nghị, Văn Nhân đến thì có thể khuyên gì cho Tần Thiệu Khiêm? Thân phận lúc trước của hắn là người cầm lái Võ Thụy Doanh, hắn dám động thì người ta sẽ dùng thế sấm sét ầm ầm giết đến Tần phủ. Đến nỗi người ngoài còn líu ríu chỉ trích hắn, Tần Thiệu Khiêm rất muốn giận dữ rút đao cho máu phun năm bước, nhưng trước mặt còn có mẫu thân.
Nữ nhân đứng trước mắt sinh ra hắn, nuôi hắn, vừa trải qua thống khổ mất một nhi tử, bạn già đã đi vào đại lao, nàng ngã xuống lại đứng lên, tóc trắng phai màu, thân hình lọm khọm mong manh. Dù Tần Thiệu Khiêm muốn vứt đi cái mạng này, nhưng trước mắt sao hắn dám làm thế?
Tiếng la, tiếng mắng từ bốn phía truyền đến, đại anh hùng ở ngoài thành đánh bạc mạng sống đấu với người Nữ Chân, với Oán quân nhưng lúc này không có đường tiến lùi.
Tần Thiệu Khiêm chỉ có thể siết chặt nắm tay đứng đó, mắt đỏ ngầu, thân thể run rẩy.
Trong đám người lại có người hét ra:
- Ha ha, nhìn hắn kìa, đi ra rồi nhát cáy, đồ hèn!
Lúc này có mấy chiếc xe ngựa từ một bên lại đây, người từ trên xe xuống trước tiên là một số binh sĩ thiết huyết bong bong, sau đó là hai lão nhân, bọn họ tách đám đông ra, đi đến phía trước Tần phủ.
Một lão nhân nói:
- Muốn bắt Tần Thiệu Khiêm thì hãy bắt chúng ta trước.
Đó là Nghiêu Tổ Niên, xem bộ dạng thì hiển nhiên đến câu giờ. Một lão nhân khác đầu tiên là đến chỗ lão phu nhân Tần gia, binh sĩ khác đều đứng xếp một hàng ngang sau lưng Nghiêu Tổ Niên, tư thế bộ khoái nào dám đến gần sẽ chém luôn.
Thiết Thiên Ưng ngây ra giây lát, những người ở phía sau nà rõ ràng là binh sĩ Tây quân. Sau khi Biện Lương giải vây, đám binh sĩ này còn số lượng khá nhiều trong khu vực kinh thành, đều chờ Chủng Sư Đạo mang về, toàn là loại gai góc, không giảng đạo lý, thật sự dám giết người. Tuy Thiết Thiên Ưng có võ nghệ cao, nhưng chỉ bằng vào mười mấy binh sĩ Tây quân ở trước mắt thì đám bộ khoái dưới tay hắn khó mà bắt được người.
Đương nhiên, điều này không nằm trong suy xét của Thiết Thiên Ưng, nếu thật sự có thể dùng biện pháp mạnh thì Tần Thiệu Khiêm có thể triệu tập đám gia tướng Tần phủ lao ra ngay bây giờ, người nguyên một con phố đều phải chết. Rắc rối thật sự là thân phận của lão nhân đứng ở phía sau kia.
Trong đám người lúc này cũng rối loạn, có người nói:
- Lại là quan nào đến?
- Cậy già lên mặt làm việc ích kỷ trái pháp luật!
- Vũ triều bị hủy trong tay những người này!
- Tần gia là một trong Thất Hổ!
Trong khi mấy người nói chuyện thì lão nhân đã đi tới, ánh mắt quét qua đám đông ở đằng trước, mở miệng nói chuyện:
- Lão phu Chủng Sư Đạo, đến bảo vệ Tần Thiệu Khiêm.
Mọi người bỗng chốc im lặng, lão Chủng tướng công, đây là đại anh hùng thật sự.