Người thường đến Phàn Lâu bỗng nhiên thay đổi nhiều.
Lúc kinh thành thần hồn nát thần tính thì nhóm người vào chốn trăng gió đổi thành người khác thường ý vị trung tâm quyền lực kinh thành đổi khác. Lần chuyển biến này phát sinh trong sự khen ngợi tích cực tốt đẹp, có người gõ nhịp ca hát, cũng có người lòng đầy căm phẫn.
- Thật sự không ngờ, Hữu tướng đương triều vậy mà là kẻ gian như thế!
- Triều đình còn chưa thẩm xong vụ này, đừng vội nói bừa!
- Nói bừa cái gì? Hiện giờ mỗi ngày đều là những người nào hạ ngục, còn cần ta kể tên ra không?
- Đại thiếu gia của Tần gia là nghĩa sĩ tử tiết ở Thái Nguyên!
- Thành Thái Nguyên bị vây kín không kẽ hở, chạy không được cũng đúng thôi, huống chi dù là người một nhà cũng không thể nào xếp chung trung và gian một chỗ, ngươi hãy nhìn phụ tử thái sư xem, cũng đi đường khác nhau.
- Trước kia người kể chuyện ở dưới lầu mỗi ngày đều nói về đại thiếu gia của Tần gia, hai ngày nay thì không nói nữa.
- Hữu tướng kết đảng không thua gì Thái thái sư, hơn nữa lần này thủ thành, hắn đuổi người lên tường thành, chỉ huy dở khiến những nghĩa sĩ này vùi thây ở trên đó, xong chuyện không nói một câu đốt hết xác chết, ngươi nói đi, sao có chuyện dùng người xong rồi ném?
- Nói đến Thất Hổ, ta thì thấy hắn và . . . À không, hắn là con hổ hại người lớn nhất!
Gần đây trong Phàn Lâu, mỗi ngày Sư Sư đều nghe thảo luận như vậy.
Hiện giờ Sư Sư đã hiểu rõ phát triển đại thế trong kinh, phe Hữu tướng bị người bứng từ tận gốc, bắt đầu sụp đổ. Cây đổ bầy khỉ tan, tường ngã thì có mọi người đẩy, quan viên phe Hữu tướng liên tiếp bị hạ ngục, tam ti hội thẩm mỗi ngày kéo vụ án dính líu lớn dần ra, tuy còn chưa thành hình thế định tội, nhưng xem tình huống trước mắt thì chắc chắn tám chín phần mười rồi, khác biệt là cuối cùng định tội lớn hay nhỏ.
Dư luận bắt đầu chuyển hướng cũng có liên quan với tiếng gió bên triều đình, những người kể chuyện của Trúc Ký dường như cũng nhận được áp lực, không nói về chuyện tướng phủ nữa. Từ hai hôm trước dường như còn có tin đồn người kể chuyện bị đánh bị bắt, việc làm ăn của Trúc Ký bắt đầu có trục trặc, trong giới thương nhân thì đây không xem như tin tức hiếm lạ gì.
Nhưng phe tầng dưới cùng dường như vẫn đang đối kháng với tầng trên, nghe nói có mấy chưởng quầy của Trúc Ký dính líu vào dư ba của chuyện này, vào đại lao Khai Phong phủ, nhưng sau đó được vớt ra. Sư Sư biết là Ninh Nghị ở phía sau bôn ba, nàng đi tìm hắn một lần, nhưng không gặp được, Ninh Nghị quá bận rộn.
Lý ma ma mỗi khi nói đến việc này, trong giọng nói chất chứa thở dài:
- Sao mà luôn xảy ra chuyện như vậy . . .
Nỗi lòng Sư Sư phức tạp, nàng biết việc làm ăn của Ninh Nghị đang tan rã, xong xuôi rồi sẽ đi. Nàng thầm đoán bao giờ hắn sẽ đến chào từ giã, nhưng mãi chưa thấy Ninh Nghị đến.
Thời gian chảy đến ngày hai mươi bảy tháng ba, hôm nay trong Phàn Lâu, mọi người đều đang nghị luận chuyện Lý Cương nhận phong, về vụ án Tần Tự Nguyên. Sư Sư ở trong lâu phát hiện một người, người kia mặc áo xanh, bộ dạng gầy guộc, dường như còn bị thương, thỉnh thoảng ho khan. Sư Sư có chút ấn tượng với người này, nhớ mang máng người này vốn là phụ tá của tướng phủ, tên Thành Chu Hải. Phỏng chừng Thành Chu Hải hẹn người đến Phàn Lâu bàn chuyện, có lẽ bôn ba vì tướng phủ. Sư Sư mới phát hiện người này không lâu sau thì có người vội vàng đến, nói vài câu với Thành Chu Hải, hắn lật đật ra ngoài.
Sau đó có người nói cho Sư Sư nghe:
- Xảy ra chuyện lớn! Có chuyện lớn!
- Việc lớn gì?
- Trong tướng phủ xảy ra chuyện, Hình bộ muốn bắt nhị công tử Tần gia hạ ngục hỏi tội. Lão phu nhân Tần gia ngăn trở không cho bắt, hai bên ồn ào, sắp có chuyện lớn rồi!
Sắc mặt Sư Sư trắng nhợt:
- Không chừa một người nào? Làm như vậy . . . làm như vậy . . . Tần gia dù sao có công với nước . . .
- Ha, còn chưa biết ưu khuyết điểm thế nào.
Người kia báo tin xong chạy đi xem náo nhiệt. Sư Sư ngẫm nghĩ, cũng vội vã kêu người lái xe chạy đến Hữu tướng phủ. Khi tới bên kia thì xung quanh đã tụ tập rất nhiều người, lần này liên quan đến Tần Thiệu Khiêm là một vụ án khác, Hình bộ chủ lý*, đến đây là hai vị tổng bộ của Hình bộ, mang theo văn thư. Nhưng đội ngũ bộ khoái bị lão phu nhân Tần gia ngăn ngoài cửa, lúc này đang kêu nhiều con cháu Tần gia, thân bằng tay nắm tay nhau chắn ở cửa. Thành Chu Hải cũng chạy qua, hai bên đang nói chuyện hiệp thương, ngẫu nhiên người trẻ tuổi và bộ khoái mắng nhau mấy câu.
(*) Chủ lý: Chủ quản xử lý.
Xưa kia Lý Tần phủ quyền nặng biết bao, dù gặp chuyện thì nói một câu là giải quyết xong, giờ biến thành bộ dạng này, cho người cảm giác thê lương quyền thế tan tác, dù Tần Tự Nguyên còn chưa bị hỏi tội nhưng cảm giác nản lòng đã tràn ra.
Trong Tần phủ, dường như Tần Thiệu Khiêm đòi đi ra, lão phu nhân chặn trước cửa giơ gậy đánh hắn:
- Ngươi trở vào cho ta! Ngươi vào cho ta! Ngươi mà đi ra thì ta sẽ chết ngay tại đây!
Tổng bộ Thiết Thiên Ưng ở bên ngoài la lên:
- Lão phu nhân, đây là quốc pháp, không phải ngươi muốn là có thể ngăn cản!
Một số bộ khoái ở vòng ngoài nhỏ giọng nói:
- Hừ, quen thói quyền lớn thế lớn nên đâu thèm nói đạo lý.
Trong đám người cũng có một số lòng đầy căm phẫn, khe khẽ thì thầm.
Bên cửa phủ, đám đông hơi xô đẩy, Thành Chu Hải chắn ở đằng trước nói:
- Tần Thiệu Hòa Tần công tử ở Thái Nguyên bị chó Kim phân thây tuẫn quốc, hiện giờ thi cốt còn chưa lạnh. Nhị công tử từng ở ngoài thành dẫn quân đại phá Oán quân, vừa là anh hùng, cũng là dòng máu duy nhất của tướng gia. Thành mỗ ở Thái Nguyên chín chết một sống, vừa trở về, các ngươi muốn diệt cả nhà công thần thì hãy bước qua xác của Thành mỗ!
Thiết Thiên Ưng kia nói:
- Công là ưu, lỗi là khuyết, sao có thể nói nhập làm một. Bản nhân lần này chỉ muốn mời Tần công tử đi qua phân biệt rõ ràng chứ không nói muốn tính tội của công tử vào, các ngươi cản trở như vậy là vì chột dạ sao? Hơn nữa Tần Thiệu Hòa Tần đại nhân tuẫn quốc ở Thái Nguyên, Thái Nguyên bị người Nữ Chân đồ sát, cơ hồ không ai may mắn sống sót, sao ngươi trở về được? Ngươi tham sống sợ chết . . .
- Tham sống sợ chết!!!
Thành Chu Hải hét to một tiếng, xé mở áo trên, thân hình gầy gò băng kín các sợi vải, hắn xé băng vải ra:
- Các ngươi biết tình hình ở Thái Nguyên như thế nào không? Tứ phía không ai giúp! Lương thảo không đủ! Lúc người Nữ Chân mạnh mẽ tấn công, chúng ta vì cầu giết địch dành hết lương thực cho binh sĩ ăn, ta là quan viên, mỗi ngày ăn vụn trấu cũng giảm một nửa, vết thương của ta còn chưa lành đây! Bộ đầu, ngươi nhìn xem vết thương này có phải là tham sống sợ chết không!
Thành Chu Hải đứng ngoài cửa Hữu tướng phủ làm hành động này khiến Thiết Thiên Ưng ấp úng không nói nên lời. Lý Sư Sư hiểu rằng nếu Tần Thiệu Khiêm bị vướng vào vụ án khác thì có lẽ chưa lớn chuyện, trong kinh luôn sẽ có một số quan viên có thể nhúng tay, người của Hữu tướng phủ lúc này tất nhiên còn bôn ba chạy vạy khắp nơi đè vụ án này chìm xuống, nhưng không biết bao giờ bọn họ đến, có thể mang lại hiệu quả gì không.