Lúc này trong kinh, vốn có ba người phụ trách cùng thẩm vụ án Tần Tự Nguyên: Tri hình bộ sự Trịnh Tư Nam, Đại lý tự phán Thang Quế, Ngự sử đài Điền Dư Khánh. Trịnh Tư Nam vốn là thuộc hạ cũ của Tần Tự Nguyên, Thang Quế cũng có quen biết với Tần gia, Điền Dư Khánh làm việc dưới tay Tần Cối, lẽ ra cũng tính là người nhà, bởi vì nguyên do như thế nên Tần Tự Nguyên bị hạ ngục, mọi người vốn tưởng chỉ làm cho có, sau khi thẩm tra xử lý dù có tội cũng sẽ xử nhẹ, cùng lắm là hoàng thượng không muốn cho Tần Tự Nguyên giữ thực quyền Hữu tướng nữa, lui về là xong. Nhưng lần này trong bảy quyển sổ con chẳng những liên quan đến Tần Tự Nguyên, còn xảo diệu kéo luôn hai người Trịnh Tư Nam, Thang Quế vào.
Một số là bắt gió bắt bóng, một số mang theo chút chứng cứ, tuy bảy quyển sổ con do người khác nhau dâng lên, nhưng kết hợp lại thì hơi xảo diệu. Hôm nay ngày hai mươi tháng ba, trên Kim Loan điện, bầu không khí túc sát, nhiều đại thần rốt cuộc nhận ra có điều lạ. Cũng có đại thần thật sự đứng ra tính toán lý trí phân tích mấy quyển sổ con này, Đường Khác là một trong số đó: Hoài nghi về huyết thư, mấy quyển tấu chương hạch tội có hiềm nghi lén móc nối, Tần Tự Nguyên có công với nhà Triều, không thể khiến công thần thất vọng đau khổ.
Chu Triết ngồi trên ngai rồng, ánh mắt bình tĩnh nhìn Đường Khác, hơi vừa lòng với người này:
- Đường khanh không hổ là rường cột nước nhà, đại công vô tư, ngày trước khanh gia và Tần tướng vốn có tranh chấp, lúc này cũng là Đường khanh đứng ra nói đỡ cho Tần tướng. Sao trẫm không biết Tần tướng trung trực được, nên không cần cẩn thận như vậy, về họa Nữ Chân, trẫm đã hạ tội kỷ chiếu. Việc lần này nếu có vấn đề thì phải tra cho ra, trả lại một lẽ công bằng cho người trong thiên hạ, còn nếu không có vấn đề gì thì phải trả lại công bằng cho Tần tướng. Vậy đi, Trịnh khanh, Thang khanh tạm tị hiềm, việc Tần tướng ta sẽ phái hai người khác xử lý. Việc này quan trọng, trẫm cần phái người có thanh danh đảm nhiệm, thôi thì . . . Yến Chính Yến khanh gia, ngươi tạm làm thay việc này cho Thang khanh, còn một người nữa, Đường khanh, nếu ngươi tin vào Tần tướng nhất thì trẫm cũng tín ngươi, từ ngươi thế Trịnh khanh xử lý tốt việc này cho trẫm đi.
Chiều hôm nay, Chu Triết triệu kiến Tần Cối.
- Việc Hữu tướng tam ti đồng thẩm, vốn Ngự sử đài khanh gia là thích hợp nhất, mấy năm nay khanh gia nhậm chức Ngự sử trung thừa, trung trực không sai sót. Khanh gia có biết tại sao trẫm không phái khanh gia làm việc này không?
Tần Cối bằng phẳng trả lời:
- Thần phải tị hiềm.
- Đúng rồi, khanh cần tị hiềm.
Chu Triết ở sâu bàn dài Ngự Thư phòng ngẩng đầu lên nói:
- Nhưng không phải tị hiềm như khanh gia nghĩ.
- Thần không hiểu.
- Ngự sử đài hạch tội quan viên thiên hạ, quét sạch lại trị*, ngươi nhậm chức Ngự sử trung thừa thì cần phải đại công vô tư. Trước không nói đến Hữu tướng không phải bổn gia của ngươi, dù là bổn gia thì trẫm tin ngươi thì nên thả ngươi đi thẩm, nếu không thì ngươi sớm không giữ được đầu người, không phải ai cũng có thể làm Ngự sử trung thừa.
(*) Lại trị: Tác phong và uy tín của quan lại thời xưa.
Tần Cối khom người vái, không tiện không kiêu:
- Thần xin tạ sự tín nhiệm của bệ hạ.
- Trẫm tín nhiệm ngươi là bởi vì ngươi làm sự tình khiến trẫm tín nhiệm. Trẫm nói khiến ngươi tị hiềm là bởi vì nếu Hữu tướng rút đi thì trẫm sẽ đổi cho ngươi lên, bởi vậy cần tị hiềm. Không thể nào ngươi mới thẩm Hữu tướng xong đã cho ngươi lấy vị trí này, đúng không?
Tần Cối do dự nói:
- Bệ hạ, Tần tướng xưa nay làm quan đoan chính, thần tin sự trong sạch của ngài ấy.
Chu Triết phất tay:
- Việc quan trường, ngươi đừng vờ vịt với trẫm làm gì, sao trẫm không hiểu con người của Hữu tướng chứ? Hắn có học vấn sâu, giữ mình ngay thẳng, trẫm tin hắn không kết đảng, người khác thì trẫm không tin nhiều như vậy. Đương nhiên, lần này thẩm tra xử lý, trẫm chỉ làm theo lẽ công bằng, Hữu tướng không có gì thì là may mắn lớn cho đất nước, nếu có việc coi như trẫm chọn một cái đinh giữa ngươi và Đàm Chẩn.
- Nữ Chân mới vừa xâm nhập phía nam, triều ta nên đặt ưu tiên vực dậy quân lực, Đàm đại nhân từng lo việc chiến, có thể làm Hữu tướng.
Chu Triết nhìn Tần Cối, nói:
- Ai có thể làm Hữu tướng thì trẫm tự biết. Ngươi rất tốt, đi xuống đi.
Tin thay đổi quan chủ thẩm truyền vào tướng phủ, trong phủ, đám người Kỷ Khôn, Văn Nhân Bất Nhị còn hơi lạc quan: Ngự sử đài Tần Cối tính tình trung trực, nếu thêm vào Đường Khác, hai so với một, có lẽ sẽ có chút cơ hội thay đổi. Nghiêu Tổ Niên thì không lạc quan như thế, hắn hiểu rõ Tần Cối nên không mấy tin tưởng. Trong ba người, tuy Đường Khác thanh liêm giữ chính nghĩa, nhưng nói thật, mấy năm nay phái chủ hòa bị chèn ép, phe bên Đường Khác như hạt cát rời rạc, trong triều đình trừ thanh danh ra trên cơ bản không có sức ảnh hưởng thực chất gì. Giác Minh đang bôn ba trong hoàng thất, cố gắng thay đổi ý của bề trên nên không đến tướng phủ tụ hợp.
- Đây là muốn đuổi tận giết tuyệt.
Chỉ có Ninh Nghị ngây ra nửa ngày, nhỏ giọng nói ra câu này. Đám người còn ôm lòng may mắn cùng nhìn hắn, đều im lặng.
Giống như quần áo mới của hoàng đế, manh mối của sự tình lần này lộ nhiều như vậy, rất nhiều chuyện mọi người đều đã có suy đoán xấu nhất, nhưng ôm chút hy vọng cuối cùng cũng là lẽ thường tình. Câu nói của Ninh Nghị phá tan ảo tưởng này.
Lúc này, bên ngoài có người chạy tới thông báo, bộ đầu của Lục Phiến Môn đi vào Nghiêu gia, chính thức tập nã Nghiêu Kỷ Uyên.
Nghiêu Tổ Niên nhíu mày nói:
- Dặn hắn chịu đựng.
Sau đó Nghiêu Tổ Niên nói với mọi người:
- Ta đi đại lao gặp Tần lão, cứ tính theo khả năng xấu nhất.
Mọi người giải tán.
Phản kháng và hoạt động của Hữu tướng phủ đến lúc này mới tăng lên tới mức chỉ cầu giữ mạng, nhưng đã muộn. Biến động to lớn thổi quét kinh thành với sự thúc đẩy của các phe Chu Triết, Thái Kinh, Đồng Quán, Vương Phủ, lấy chuyện có công thì thưởng, có tội thì phạt của kinh thành lần thứ hai nổi lên làn gió tích cực phấn chấn quét bốn phương.