Có bộ khoái bước nhanh đến:
- Đại nhân.
- Người phía sau đến chưa?
- Sắp tới rồi. Đại nhân, chúng ta cần gì sợ hắn? Nếu thật sự dám ra tay thì chúng ta . . .
Mặt Thiết Thiên Ưng bỗng trở nên dữ tợn xoay qua, khẽ quát:
- Hắn mà ra tay thì ngươi chết chắc!
Bọn bộ khoái bị giật nảy mình.
Thiết Thiên Ưng phất tay:
- Sao còn chưa theo dõi kỹ nơi này cho ta?!
. . .
Hoàng thành, Văn Đức điện, Chu Triết nhận được tin tức, hắn nhìn Vương Sùng Quang quỳ ở phía trước, muốn nổi giận.
Nhưng rồi Chu Triết ngẫm nghĩ, cất tiếng cười.
Chu Triết cười nói:
- Mà thôi, tìm người theo dõi hắn, nếu hắn xằng bậy thì giải quyết luôn. Ha, không sao cả, đại trượng phu lo gì không thê.
. . .
Trong thành Biện Lương, cũng có người nhận được tin tức ít ai biết đó.
Thái Kinh khẽ thở dài:
- Đáng tiếc . . .
- Thê tử như quần áo.
Quảng Dương quận vương phủ, Đồng Quán chần chừ một lúc:
- Theo dõi hắn, xem hắn lấy hay bỏ. Mặt khác . . .
Hắn nói:
- Theo dõi Võ Thụy Doanh.
Trong thiên lao, Tần Tự Nguyên bị bệnh, lão nhân nằm trên giường, nhìn tia sáng chiếu vào từ khung cửa sổ nhỏ xíu, không phải trời trong, điều này khiến lão nhân hơi khó chịu.
Lúc này, có người đưa đồ ăn hôm nay và mấy tờ giấy từ cánh cửa, đó là tin tức mỗi ngày lão nhân còn có thể biết.
Kinh thành giống như cỗ máy to lớn, mỗi ngày có vô số bánh răng xoay chuyển, khi một bánh răng trong đó xuất hiện vấn đề nhỏ thì không ai có thể đoán được nó rốt cuộc có ý nghĩa gì.
Răng rắc, răng rắc, răng rắc, răng rắc, răng rắc!
Nơi xa dấu chân người, bánh răng đang xoay.
. . .
Từng dòng sông vòng quanh thành trì, đêm đã khuya, tường thành nguy nga. Trên tường thành cao ngất lập lòe ánh lửa, đường nét thành thị từ phía sau vươn dài ra, trong mơ hồ nghe tiếng chuông từ chùa cổ.
Trong sân chỉ có đèn đuốc màu vàng sẫm mông lung, bên cạnh bàn ghế đá là cổ thụ chọc trời, gió đêm vuốt nhẹ, cây khẽ đung đưa, trong không khí giống như có khói trắng mơ hồ. Khi cây nhẹ lay, hắn ngước đầu nhìn, bóng cây đung đưa che lấp nửa bên ánh sao hờ hững, rạng sáng mát lạnh như nước, chú chim xanh của ký ức trở về.
Hắn chỉ ngồi ở đàng kia, hai tay trên chân, suy nghĩ đủ thứ chuyện.
- Tướng công . . .
- Ăn cơm . . .
- . . . May vá y phục . . .
- Thiếp thân muốn làm người biểu diễn ảo thuật.
- . . . sao có người làm ăn kiểu như bọn họ!
- . . . Chung quy là người trong nhà.
Trong không khí dường như thoảng mùi khét của lầu các gỗ, lúc tuyết rơi, nàng đi trong tuyết, thân thể mang bụng to chạy qua chạy lại:
- Hi Nhi, tiểu tử số lớn . . .
Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi cùng nhau trải qua nhiều chuyện, có lục đục với nhau trên thương trường, có vui sướng khi ổn định sự việc, có giãy giụa bôn ba trong sống chết, nhưng khi ngước đầu lên ngẫm lại sự tình toàn là các việc vặt. Ăn cơm, may vá y phục, biểu cảm kiêu ngạo của nàng, vẻ mặt tức giận, vẻ mặt dỗi hờn, vẻ mặt vui sướng, nàng ôm hài tử, dáng vẻ nàng không một mảnh vải che thân đứng lên từ thùng tắm, bộ dạng lúc hai người ở một mình với nhau, các việc vụn vặt khâu kết ra nhiều chuyện, nhưng đa số việc liên quan sau đó không dính dáng nhiều đến Đàn Nhi, tất cả đều là chuyện quanh Ninh Nghị hoặc xảy ra trong kinh gần đây.
Ta muốn tập trung vào phía bắc, mong nàng hỗ trợ xử lý công việc phương nam.
Ta tin tưởng nàng nhất.
- Cô gia . . . cô gia . . .
Âm thanh dịu dàng vang lên từ đằng sau, Ninh Nghị nghiêng đầu qua, Quyên Nhi rụt rè đứng dưới mái hiên.
Ninh Nghị nhìn Quyên Nhi một lúc, nét mặt hiền hòa hỏi:
- Còn chưa đi ngủ?
- Cô gia, đừng . . . đừng lo cho tiểu thư quá, tiểu thư biết bơi, chưa chắc sẽ gặp chuyện, nhất định bình an!
Không khí ban đêm còn bao trùm, nhưng người ngọc đột nhiên biến mất, ảo giác thoáng chốc tan biến.
Ninh Nghị khẽ ừ:
- Ừm.
Hắn nói:
- Ta không có lo lắng. Không quá lo, chờ tin tức vậy.
Từ nét mặt bình tĩnh của Ninh Nghị khó mà nhìn ra điều gì, cho nên Quyên Nhi trong một chốc không biết nên nói sao, qua giây lát, nàng nói:
- Mà, nhóm Chúc Bưu Chúc công tử . . .
Quyên Nhi nói chút chuyện với Ninh Nghị, hắn yên lặng nghe xong, gật đầu biểu thị biết, không lâu sau, Quyên Nhi rời khỏi mái hiên, trong sân chỉ còn lại Ninh Nghị. Hắn ngồi trước bàn đá, không biết khi nào thì bỗng vung hai tay, hai nắm tay đấm xuống bàn đá, cái bàn nứt thành mấy khối lăn đi bốn phía. Ninh Nghị ngồi ở đàng kia, không nhúc nhích.
Ban đêm mông lung u ám này, trong ngoài Ninh phủ có cảnh tượng khác nhau. Ninh Nghị làm chủ nhân, ngồi thẫn thờ trong sân, không ai dám đi quấy rầy hắn. Hai sân cách vách có ánh nến lập lòe, nhiều người nhỏ giọng mà kịch liệt giao lưu cái gì. Cách các lớp tường cao, từ con đường bên ngoài Ninh phủ nhìn qua, ngôi nhà này yên lặng như đi vào góc trời khác, trong góc và vài chỗ tối tụ tập đám bộ khoái tụm năm tụm ba ngồi canh chừng.
- Thế nào rồi?
Một bóng dáng vội vàng mà đến, đi vào một ngôi nhà nhỏ gần đó, trong phòng thắp đèn sáng, Thiết Thiên Ưng ôm Cự Khuyết kiếm, đang nhắm mắt dưỡng thần, nhưng khi đối phương tới gần thì hắn lập tức mở mắt ra. Người đến là một trong bảy tổng bộ đầu của Hình bộ, chuyên môn phụ trách đất kinh kỳ, Lưu Khánh Hòa.
Thiết Thiên Ưng hỏi:
- Chưa có động tĩnh, ngươi mang theo bao nhiêu người đến?
- Hai mươi mấy người dưới tay ta, ngoài ra đã đánh tiếng mấy chỗ như Khai Phong phủ nha, Tuần Thành Tư, nếu có cần thì trong vòng hai canh giờ có thể triệu tập hơn năm trăm người.
- Thế thì có ích gì?
- Nếu vẫn vô dụng thì ngươi và ta dứt khoát quay đầu bỏ trốn. Tuần Thành Tư và Khai Phong phủ nha vô dụng, chỉ có thể kinh động Thái úy phủ và Binh bộ. Thật sự lớn chuyện đến thế sao? Chẳng lẽ hắn muốn phản loạn? Sao đến nỗi này?
- Sự tình tự nhiên sẽ không đến mức đó, nhưng ta không nắm bắt chính xác tâm tư của người này được. Chỉ sợ hắn không quan tâm, muốn trả thù.
Lưu Khánh Hòa đẩy mở cửa sổ nhìn ra ngoài:
- Thê tử như y phục, người này mà nổi lên tâm ma thì thủ đoạn độc ác sắc bén nhường nào ta đã được kiến thức. Nhưng gia lớn nghiệp lớn, sẽ không lỗ mãng như vậy, hắn là người làm việc lớn.
- Chỉ sợ hắn không chọc bên trên mà là muốn tìm ngươi và ta, tìm Tông Phi Hiểu trả thù. Tuy Hữu tướng phủ nay đã suy sụp, nhưng hắn mọi việc thuận lợi, Thái sư phủ, Quảng Dương quận vương phủ, thậm chí Vương đại nhân đều có ý muốn lôi kéo hắn, nghe nói đương kim thánh thượng đều biết tên của hắn. Hiện giờ thê tử của hắn xảy ra chuyện, hắn cần trút ra, nếu chọn có chừng mực thì ngươi và ta chưa chắc chịu đựng nổi. Ngươi cũng nói, kẻ này tâm ngoan thủ lạt, dù hắn không công khai hành động thì cũng khó lòng phòng bị.
Lưu Khánh Hòa nói:
- Thê tử của hắn chưa chắc đã chết, bên dưới vẫn đang tìm. Nếu thật sự chết rồi, ta đành lùi lại nhường hắn ba bước.
- E rằng dù chưa chết thì hắn vẫn muốn trả thù.
Thiết Thiên Ưng khép mắt lại, tiếp tục dưỡng thần:
- Ngươi chưa từng thấy lúc hắn điên đâu.
- Ta ở trong kinh đã gặp rồi.
Lưu Khánh Hòa nhìn ra ngoài, thuận miệng đáp lại một câu. Lúc trước áp giải Phương Thất Phật lên kinh, ba tổng bộ đầu của Hình bộ tham gia vào, gồm có Thiết Thiên Ưng, Tông Phi Hiểu và Phàn Trọng đến sau, nhưng Lưu Khánh Hòa ở kinh thành từng thấy thủ đoạn của Ninh Nghị khi đối phó đám nhân sĩ võ lâm, nên mới nói như vậy.
Bên này yên tĩnh lại.