Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 761 - Chương 761: Người Về Cổ Uyên, Trăng Treo Trên Núi 5

Chương 761: Người về cổ uyên, trăng treo trên núi 5 Chương 761: Người về cổ uyên, trăng treo trên núi 5

Cách mấy lớp tường cao, bên trong Ninh phủ trông tĩnh lặng trong bóng đêm, một đám người tạm ngừng nghị luận, đám người hầu đưa ít thức ăn lên, có người cầm bánh ngọt ăn lót dạ, đây là phúc lợi tùy thời được ăn của bọn họ khi ở Trúc Ký, một bóng dáng đi vào sân nhỏ chỗ của Ninh Nghị, đó là Chúc Bưu.

Chúc Bưu dừng lại dưới mái hiên, nhìn bóng dáng ngồi trên ghế đá trong sân, mở miệng nói mấy câu, đối phương không có phản ứng gì, hắn lại ngước đầu nói vài câu. Bóng dáng ngồi trên ghế đá quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn Chúc Bưu, nói mấy từ, dường như đang quát mắng hắn.

Gió lạnh ban đêm cuốn đi ngôn ngữ trong bóng tối.

Trong kinh thành, đoàn người gần trăm vạn tụ tập, sinh hoạt, qua lại, mua bán, xã giao, tình yêu, đủ loại dục vọng và tâm tư hoặc sáng hoặc tối đan xen. Đêm nay, các nơi trong kinh thành căng thẳng trong phạm vi nhỏ, nhưng không dính líu đến đại cục an nguy của kinh thành. Khi cây to chọc trời như Hữu tướng ngã xuống, ma sát, cảnh giác phạm vi nhỏ đều có thể xuất hiện trong mỗi phút giây. Dưới hoàng đế có thần tử, thái giám, dưới thần tử hạ có phụ tá, tổng quản, xuống nữa có các loại người không chức vụ làm việc cho họ, có Hình bộ, bộ đầu của nha môn, có đoàn người hai đường trắng đen, bề trên nói một câu khiến hàng nghìn, vạn người tầng dưới chót khẩn trương lên, nhưng vẫn không tính là việc lớn.

Chân trời nổi lên khói trắng mơ hồ, khi vạch trắng xuất hiện ở chân trời phía đông, thành thị càng êm đềm và tĩnh lặng. Thiết Thiên Ưng mở mắt ra, nhìn tòa nhà lớn Ninh phủ không chút động tĩnh, thậm chí không có bao nhiêu người ra vào, ánh mắt nghiêm túc, nhiều người thì thở phào nhẹ nhõm.

Lưu Khánh Hòa ở một bên nói:

- Hôm nay còn phải theo dõi.

Thiết Thiên Ưng gật đầu.

Không có bất cứ chuyện gì phát sinh. Sáng hôm nay, Thiết Thiên Ưng thông qua quan hệ nhiều tay nhận được tin từ Ninh phủ, chỉ bảo ông chủ của Ninh phủ một đêm không ngủ, ngồi trong sân, hoặc đi tới đi lui, dường như đang nhớ thê tử, nhưng ngoài hành động đó ra không có động tĩnh gì lớn.

Ngày ngày là hai mươi sáu tháng tư.

Lúc chạng vạng, cỗ xe của Ninh Nghị từ cửa sau đi ra, Lưu Khánh Hòa và Thiết Thiên Ưng chạy tới ngăn xe lại. Ninh Nghị vén rèm xe lên, chắp tay hướng hai người.

- Lưu tổng bộ đầu, Thiết tổng bộ đầu, có chuyện gì sao?

Trên mặt Ninh Nghị không có nhiều nụ cười, hơi mệt mỏi, nhưng dường như biểu hiện thiện ý. Ánh mắt Thiết Thiên Ưng nghiêm túc quan sát Ninh Nghị, dường như muốn đọc ra tâm tư của đối phương từ trên nét mặt.

Lưu Khánh Hòa chắp tay:

- Không có gì, chẳng qua sau khi người Nữ Chân đi, trong kinh không yên ổn, vừa lúc gặp gỡ, muốn hỏi Ninh tiên sinh định đi đâu?

- Thiên lao của Hình bộ, gặp Hữu tướng, được chứ?

Lưu Khánh Hòa cười hiền hòa, giơ tay:

- À, đương nhiên là đọc, Ninh tiên sinh xin cứ tự nhiên.

. . .

Tần Tự Nguyên tỉnh lại từ giấc ngủ mê man, ngửi được mùi thuốc.

Tiếng sắc thuốc vang lên trong phòng giam, lão nhân mở mắt ra, Ninh Nghị ngồi gần đó. So với đại lão ở nơi khác thì thiên lao của Hình bộ nhốt phạm quan, đã định tội hoặc chưa, hoàn cảnh tốt hơn đại lao bình thường nhiều, nhưng Ninh Nghị có thể đưa các loại đồ vật vào thì tất nhiên cũng tốt nhiều công sức.

Ninh Nghị cầm cây quạt nhỏ quạt gió bên lò lửa, xuyên qua khung cửa sổ nhỏ đang có tia hoàng hôn cuối cùng của buổi chiều rơi xuống.

- Lập Hằng đã đến.

- Nghe bảo ngài bị bệnh, đến thăm.

- Có thể đưa lò lửa vào, tốn nhiều sức phải không?

- Có quen biết thì xe ngựa cũng có thể đi vào, quan hệ không đủ, muốn vào cũng không được. Ngài đã như vậy rồi, có quyền mà không dùng, qua thời hạn thì hết dùng được.

- Ha ha.

Lão nhân nở nụ cười, trong phòng giam trầm mặc chốc lát:

- Ta nghe nói chuyện bên chỗ ngươi.

Ninh Nghị ngồi ở bên kia gật đầu, nói:

- Đúng rồi, Đàn Nhi rớt xuống sông.

- Tin tức nếu còn chưa xác định thì ngươi cũng không cần quá lo lắng, chưa tìm được người là có cơ hội thay đổi.

Ninh Nghị mỉm cười nói:

- Đó là một nữ nhân dũng mãnh, không cần lo lắng. Nếu không thì ta ngày xưa khư khư cố chấp lên bắc, bọn họ cũng phải lo lắng muốn chết.

Lão nhân cũng cười:

- Lập Hằng đã hiểu được cảm giác đó, trong lòng bắt đầu thấy áy náy rồi phải không?

Ninh Nghị gật đầu, nói:

- Có một chút. Nhưng sự đời là thế, một bên ra ngoài thì bên còn lại luôn lo âu.

Ninh Nghị dừng một chút, nói tiếp:

- Đêm qua ta nhớ lại nhiều chuyện, đa số là về Đàn Nhi, cũng có quãng thời gian mỗi ngày chạy bộ, chơi cờ ở Giang Ninh. Lão nhân gia, nếu như ngày xưa ngài không đi lên, ta cũng không đi lên thì phải chăng không cần lo này lo kia?

Lão nhân đã ngồi dậy bên giường cười cười, ánh mắt vừa phức tạp vừa hiền hòa. Câu hỏi này của Ninh Nghị không cần đáp lại, bọn họ đều là người dũng mãnh, nên câu này chỉ có thể xem như thở dài, không thể xem như nêu câu hỏi.

- Kế tiếp Lập Hằng định làm thế nào?

- Có một số việc cần điều chỉnh, ta khó rời đi.

- Khang Hiền có chút thủ đoạn.

- Thái thái sư, Đồng vương gia, và những người khác nữa, ta vốn muốn mọi việc thuận lợi với các bên, cuối cùng thoát thân, ôm chân thành quả công chúa phủ, nhưng sự tình càng lúc càng phức tạp.

- Lập Hằng đã sớm đoán được đúng không?

- Có đoán trước, chuyện gì cũng luôn có biện pháp phá cục, nhưng đúng là ngày càng khó khăn.

Ninh Nghị nghiêng đầu:

- thậm chí là vị kia trong cung, hắn biết tên của ta. Đương nhiên, ta phải cảm tạ hắn, hôm trước có người báo cáo Trúc Ký và tên của ta, vị kia trong cung nói với người ngoài rằng Hữu tướng có vấn đề, nhưng các ngươi cũng không cần dính líu rộng, Ninh Nghị Ninh Lập Hằng này có công lớn trong Hạ Thôn, các ngươi tra án đừng gom chung một chỗ đánh, ưm, hắn đã biết ta.

Ánh mắt Tần Tự Nguyên phức tạp, nhìn Ninh Nghị không mang theo chút vui vẻ:

- Giản tại đế tâm sao*.

(*) Giản tại đế tâm: Vua đã biết đến mình, thưởng thức mình.

Ninh Nghị cười hỏi:

- Ngài cảm thấy . . . vị kia rốt cuộc nghĩ như thế nào?

Tần Tự Nguyên lắc đầu, nói:

- Không thể phỏng đoán ý bề trên.

Người trẻ tuổi ở bên lò lửa lại nở nụ cười, nụ cười mang đầy ẩn ý.

Trong tiếng phừng phực, mùi thuốc tràn ngập trong phòng, mùi thuốc có thể khiến người cảm thấy yên ổn.

Qua một lúc, Tần Tự Nguyên hỏi:

- Vậy ngươi không định rời đi sao?

- Đại khái mười ngày nữa vụ án của ngài cũng nên phán.

Lão nhân thở dài một tiếng:

- Đúng rồi, kéo dài thêm cũng không có ý nghĩa gì.

Ninh Nghị ngẫm nghĩ nói:

- Ta ở lại kinh thành, có một số việc ít nhất có thể làm. Sau khi ngài đi, ta sẽ giúp ngài truyền sách xuống, dù gì đã hứa rồi, chủ yếu chỉ có việc này.

- Đúng rồi, chỉ còn việc này, lão phu cũng có thể nhắm mắt.

- Chỉ lưu đày ba nghìn dặm, đi hướng nam đi, phương nam hơi nóng, trái cây ăn ngon, chỉ cần chú ý kỹ chút, mỗi ngày ăn ba trăm trái vỉa không chừng có thể sống lâu trăm tuổi. Ta sẽ phái người hộ tống các ngươi đi.

Nhà tù này yên tĩnh lại.

Bình Luận (0)
Comment