Qua một lúc, chỉ nghe Ninh Nghị nói:
- Tần lão, giờ ngẫm lại, một đường ngài đi có thể nói hao hết tâm lực, nhưng luôn không có hiệu quả. Hòa ước Hắc Thủy là ngài chịu tiếng xấu, hy vọng người còn lại sẽ phấn chấn lên, nhưng bọn họ không phấn chấn. Sau khi vùng lên, ngài bận tâm việc Bắc phạt, khi làm ngược lại thì đắc tội nhiều người như vậy, đưa lính đi phương bắc nhưng đều không đánh giỏi. Trận chiến Biện Lương, trận chiến Thái Nguyên, vẫn luôn liều mạng muốn giãy giụa ra một con đường, khó khăn lắm mới thấy con đường đó, nhưng không ai bước lên. Tất cả những việc ngài làm cuối cùng đều bằng không, bị người cầm đá ném, bị người hất phân vào. Trong lòng ngài có cảm giác gì?
Lão nhân tóc trắng xoa ngồi ở đàng kia, ngẫm nghĩ một lúc.
- Lão phu . . . rất đau lòng.
Tiếng nói của lão nhân trầm thấp, nhưng ánh mắt bình tĩnh, gằn từng chữ, nhỏ giọng kể ra:
- Tim như bị dao cắt . . . vì ngày sau bọn họ có thể sẽ gặp phải sự tình.
Lão nhân chân thành đáp lại, không mang chút mỉa mai, Ninh Nghị gật đầu.
Chốc lát sau, thuốc đã nấu xong, Ninh Nghị đổ nó vào bát, lão nhân bỗng nhiên hỏi:
- Còn Lập Hằng thì sao?
- Hửm?
- Lập Hằng . . . có cảm giác gì?
Ánh mắt hai người giao nhau, có hỏi thăm, cũng có thản nhiên.
- Con người phải vùng vẫy giành sự sống vì bản thân.
Ninh Nghị dừng một chút:
- Ta sẽ để lại sách thay ngài.
Ninh Nghị cầm chén thuốc để nguội bớt mới đưa cho Tần Tự Nguyên, cũng đặt hộp thức ăn ở một bên. Hai người tán gẫu chuyện nhà, không lâu sau Ninh Nghị từ biệt rời đi.
Nắng chiều đã sớm mất, thành thị ánh sáng rực rỡ lộng lẫy, đoàn người như mắc cửi.
. . .
Có sợi chỉ không tên từ nơi khác nhau kéo dài đi phương hướng khác nhau.
Trong Trúc Ký hạ một số mệnh lệnh, chỉ tiêu hóa nội bộ. Gần Bạc Châu, Lục Phiến Môn hoặc thế lực của Trúc Ký đều dọc theo nước sông chảy xuống tìm người, mưa vẫn rơi tăng thêm mức độ khó khăn, bởi vậy tạm thời còn chưa xuất hiện kết quả.
Ngày hai mươi bảy tháng bốn, cách Biện Lương khoảng hơn năm trăm dặm, trên đường núi của Xác Sơn huyện gần Nhữ Ninh, một đoàn xe vận chuyển hàng lên bắc đang chậm rãi tiến lên. Đoàn xe gồm sáu chiếc xe lớn, thương đội áp tải hàng hóa khoảng ba mươi người, cách ăn mặc khác nhau, trong đó có mấy hán tử mang theo vũ khí, mặt mũi bặm trợn, nhìn liền biết là thường phiêu bạt.
Sau khi kinh thành gặp chiến họa người Nữ Chân thì thiếu đủ thư vật tư nhân khẩu, mấy tháng gần đây nhiều thương đội chuyển hàng hóa đi kinh thành, vì bổ khuyết nguồn hàng bị thiếu, khiến đường buôn bán tấp nập lạ thường. Đội ngụ này xem đúng thời cơ, định vào kinh hốt một mớ.
Người đánh xe trên chiếc xe lớn thứ hai vung roi, đây là một người bị cụt một tay, đội mũ, không thấy được khuôn mặt. Hàng hóa trên xe đẩy tay ở phía sau chất đống từng rương, một nữ nhân nằm nghiêng trên xe, nàng mặc váy bông màu xanh nhạt của người Miêu, dưới làn váy là đôi giày thêu màu xanh, nàng khép lại hai chân, cuộn người lại, đầu gối lên mấy cái rương, dùng mũ có mạng che mặt đặt trên đầu. Rương dài lót dưới đầu nàng nảy lên nảy xuống theo xe chạy, không biết với thân thể yếu đuối đó làm sao ngủ được.
Không lâu sau, có ngựa tốt từ phía trước chạy đến, kỵ sĩ trên ngựa phong trần vất vả, khi đi ngang qua đây thì ngừng lại.
Kỵ sĩ kia xuống ngựa nói vài câu với một người trong thương đội, giao tiếp, sau đó bị người dẫn tới bên cạnh chiếc xe thứ hai, đưa một tờ giấy, nói gì đó với hán tử cụt một tay, trong lời nói loáng thoáng có hai chữ ‘muốn hàng’., bất giác thiếu nữ ở phía sau đã ngồi dậy, hán tử cụt một tay đưa tờ giấy qua, nàng đọc.
Mấy người trung tâm trong thương đội đi lại gần, vì mới nhận được tin, mọi người châu đầu ghé tai. Có người biểu hiện không tin được, nhưng đa số tỏ ra vui vẻ.
Niềm vui bất ngờ.
Thiếu nữ váy bông trên xe ngồi yên ngẫm nghĩ một lúc, gọi tới một nam nhân cõng đao ở bên cạnh, đưa tờ giấy qua, dặn dò vài câu. Nam nhân kia lập tức quay đầu sửa sang hành trang, không lâu sau giục ngựa chạy nhanh về đường cũ. Hắn cần trong vòng hai ngày đi nhanh về phía nam gần nghìn dặm, đích đến là một trại tên Lam Hoàn Đồng trong Miêu Cương đại sơn.
Đoàn xe đi tiếp, lúc chạng vạng nghỉ lại ở khách sạn ven đường. Thiếu nữ đội mũ có mạng che đi lên một chỗ đỉnh núi ở bên cạnh, phía sau là một nam nhân cõng cái hòm hình chữ nhật đi theo nàng.
Mặt trời lặn phía tây, thiếu nữ đứng trên núi, tháo mũ xuống. Nàng đưa mắt nhìn hướng bắc, ánh hoàng hôn rực rỡ chiếu nửa bên mặt của nàng, nửa bên mặt đó cong lên nụ cười cảm xúc phức tạp nhưng trong sáng. Gió thổi đến, thổi bụi cỏ bay lộn vòng trên không trung, giống như bồ công anh trong ngày xuân gió thổi, trong ánh sáng rực rỡ mọi thứ đều trở nên xinh đẹp mà yên tĩnh.
Cùng là hoàng hôn ngày hai mươi bảy tháng tư, trấn nhỏ gần Bạc Châu, có một nam hai nữ đi vào trấn.
Mưa đã ngừng, đường trong trấn sau cơn mưa lầy lọi. Một nam hai nữ đều mặc mộc mạc, trong đó một đôi nam nữ nhìn liền biết là nhà nông trong địa sơn, khiêm tốn thành thật, vâng vâng dạ dạ, có chút quê mùa. Một nữ nhân còn lại dù mặc áo vá mộc mạc nhưng trên mặt toát ra khí chất ung dung rộng rãi. Nàng vừa nói chuyện với hai người vừa dẫn họ đi lên trước, cuối cùng bọn họ tìm được một chỗ cửa hàng bán vải.
Nữ nhân dẫn đầu nói vài câu với chưởng quầy cửa hàng vải, quay đầu chỉ hướng đôi nam nữ ở ngoài cửa, chưởng quỹ lập tức nhiệt tình đón bọn họ vào.
Nữ nhân đi vào phần sau cửa hàng, viết tin tức, không lâu sau, tin kia bị truyền ra ngoài, truyền hướng phương bắc.
Biện Lương, ngày hai mươi bảy tháng tư đã qua, trong Hình bộ, đám người Lưu Khánh Hòa nhìn tin tức truyền về, Trúc Ký, Võ Thụy Doanh hay Ninh phủ đều không có động tĩnh, bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều thở phào một hơi.
Ngày hai mươi tám tháng tư, tin Tô Đàn Nhi bình an đầu tiên truyền vào Ninh phủ, sau đó, mấy phe chú ý bên này cũng đều lần lượt nhận được tin tức.
Chạng vạng, Chúc Bưu đi vào sân chỗ Ninh Nghị. Trong phòng, Ninh Nghị vẫn như mấy ngày hôm trước, ngồi sau bàn học cúi đầu đọc thứ gì, chậm rãi uống trà. Hắn gõ cửa, tiếp đó chờ đợi.
- Ninh đại ca, bà chủ bình an, có phải chúng ta tiếp tục . . . chuẩn bị rời đi?
Ninh Nghị nhìn thoáng qua Chúc Bưu:
- . . . ta đã già rồi sao?
- Hả?
- Sáng hôm nay cảm thấy chính mình già đi nhiều, ngươi nhìn xem, ta bây giờ giống năm mươi, sáu mươi hay bảy mươi tuổi?
- Ninh đại ca, ngươi . . . đương nhiên không già.
- Vậy tại sao gần đây các ngươi cứ muốn thay ta làm chủ nhà?
Ninh Nghị chỉ hỏi một câu như vậy, Chúc Bưu ấp úng không nói chuyện.
Giây sau, Ninh Nghị ngẩng đầu lên hỏi:
- Ngươi mới vừa nói cái gì?