Hình bộ, Lưu Khánh Hòa thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo nói gì đó với tổng bộ đầu Phàn Trọng vội vàng chạy về, mặt cười tươi. Phàn Trọng cũng cười gật đầu. Bên kia, Thiết Thiên Ưng ra chiều đăm chiêu thì giữ vẻ mặt âm trầm, hắn không nói một lời đi ra ngoài.
Quảng Dương quận vương phủ, Đồng Quán gọi đại tướng thân tín dưới trướng đến, đó là Lý Bỉnh Văn nay chấp chưởng Võ Thụy Doanh, hỏi tỉ mỉ nhiều việc.
Hoàng cung, Chu Triết nhìn đại thái giám Vương Sùng Quang ở bên dưới, ngẫm nghĩ giây lát, tiếp đó gật đầu.
Chu Triết hơi tiếc nuối nhếch mép cười mỉa, tiếp đó cúi đầu xử lý việc chính khác.
Hắn có rất nhiều việc lớn cần làm, không thể nào đặt ánh mắt vào việc nhỏ tiêu khiển.
Một góc thành thị sau khi chững lại đôi chút thì vẫn hoạt động như thường, ánh mắt của đám đại nhân vật lại chuyển về việc chính của quốc kế dân sinh.
Từ đây về sau đổ ba đợt mưa to, sắc trời thay đổi, sau cơn mưa hoặc âm u hoặc trong xanh, trong mưa có tia sét xẹt qua bầu trời. Bên ngoài thành thị, Hoàng Hà gầm rống lao nhanh, từng cỗ xe chạy qua núi sông và đồng ruộng, bước chân đi qua, rời khỏi chốn này rồi dần trở lại. Đến tháng năm, trong kinh thành, thẩm phán đại gian thần Tần Tự Nguyên rốt cuộc đến giai đoạn cuối, thời tiết trở nên nóng bức, mùa hè gay gắt sắp đến, vô số giày vò trước đó rồi cũng đến hồi kết trong thời tiết này.
Trong khoảng thời gian này, rất nhiều thế lực, rất nhiều gia tộc đều bắt đầu vươn xúc tu đến kinh thành, người Nữ Chân rời đi, Tần Tự Nguyên rơi đài, ý vị một thời đại cũ đã qua, sau khi người cũ đi thì quyền lực mới bỏ trống, cần có người lấp đầy. Thế lực lớn muốn tiến vào, người mới muốn nổi bật, bọn họ tụ tập lại đây như măng mọc sau mưa. Trúc Ký rớt khỏi danh sách mọi người đặc biệt chú ý, trong khoảng thời gian này nó chìm vào bóng tối sâu thẳm.
Sông lớn chảy xiết, mặt trời chói chang, gió mát vuốt ve cỏ cây trên đồng hoang, xe ngựa chạy qua lại trên đường cái, người đi đường như thoi đưa. Trước và sau Đoan Ngọ Cảnh Hàn năm thứ mười bốn, trong kinh thành lần thứ hai náo nhiệt lên.
Trải qua Nữ Chân xâm nhập phía nam phá hoại, mùa hè năm nay trạng huống phồn vinh trong kinh thành khác biệt lớn với mọi năm. Thương lữ từ xứ ngoài đến, người đi đường náo nhiệt hơn năm rồi, họ tràn ngập trong phố lớn ngõ nhỏ của Biện Lương, trong thành ngoài thành, mọi người từ phương hướng khác nhau, mang theo mục đích khác nhau tụ tập lại, tới lui không ngừng nghỉ.
Mọi thứ còn chờ người xây dựng.
Ngày mùng năm tháng năm, Tiểu Chúc Phường.
Nắng gắt chói chang, trong ngoài lâu xá hình nửa vòng tròn lúc này tụ tập đầy người. Trên lôi đài phía trước nhà lầu, hai gã võ giả đang đánh nhau kịch liệt, trên dưới nhà lầu thỉnh thoảng phát ra tiếng hò reo của nam nhân, nữ nhân.
Tiểu Chúc Phường vốn là một trong những thanh lâu nổi tiếng nhất trong kinh thành, nhưng hôm nay dựng trước tòa nhà này không phải biểu diễn ca múa. Lầu trên lầu dưới xuất hiện và tụ tập đa số là lục lâm nhân sĩ, danh túc võ lâm. Trong đó có quyền sư, cao thủ vốn ở kinh thành, túc lão thành danh của Ngự Quyền Quán, nhưng đông hơn hết là người lục lâm xứ ngoài đến có ánh mắt khác nhau, thân hình, cách ăn mặc cũng khác.
Bọn họ có thân hình cao lớn, khí thế trầm ổn, mang theo đệ tử trẻ tuổi hoặc tùy tùng đến, đây là đại sư phụ mở quán nhận đồ đệ ở xứ ngoài. Có người trẻ tuổi mang đao kiếm, ánh mắt ngạo mạn, thường có chút tài nghệ, vừa đi ra lang bạt. Có hòa thượng, đạo sĩ, có người già phụ nữ thoạt nhìn bình thường không có gì lạ, trên thực tế khó chơi nhất. Đoan Ngọ hôm nay, mấy trăm hào kiệt lục lâm tụ tập ở đây là vì thêm sắc màu cho đại hội lục lâm ở kinh thành, cũng là vì cầu một con đường tắt nổi tiếng.
Mặt tiền tầng lầu là một số quan viên của kinh thành, người đứng đầu đại môn đại hộ, chạy đến hỗ trợ nâng cao giá trị và chọn lựa nhân tài, tuy hiện giờ không phải thời kỳ võ cử nhưng trong kinh mới gặp chiến họa, người tập võ trở nên được ưa hơn, các loại sự tình gộp lại tổ chức nên thịnh hội như vậy, nghiễm nhiên xứng đáng gọi là đại hội võ lâm. Tuy người được tuyển ra là ‘đệ nhất thiên hạ’ có lẽ không thể phục chúng, nhưng vẫn có cơ hội nổi danh, khiến trong khoảng thời gian này võ giả vào kinh tấp nập.
Vị trí hơi chếch một chút ở chính giữa nhà lầu có một người tay vịn Cự Khuyết kiếm, ngồi ngay ngắn như cây tùng, ngẫu nhiên bình phẩm nghị luận với người bên cạnh. Đó là tổng bộ đầu của Hình bộ, Thiết Thiên Ưng.
. . .
Cuối năm ngoái, đất đai phạm vi trăm dặm quanh Biện Lương hóa thành chiến trường, nhiều người tụ thành đoàn di chuyển rời đi. Lúc người Nữ Chân công thành, có cỡ mười vạn dân quân chết trong những cuộc chiến đấu lớn nhỏ. Vì thế chờ tới lúc người Nữ Chân rời đi, trong kinh thành bị thiếu nhân khẩu, thương phẩm trầm trọng, cũng thiếu quyền lực.
Vũ triều phồn vinh, người ở nơi khác vì thế chen chúc mà đến.
Thương nhân trục lợi, có lẽ sợ hãi chiến tranh, nhưng sẽ không trốn tránh cơ hội. Trong cuộc chiến Vũ triều và Liêu quốc ngày xưa cũng liên tục thua rút như vậy, sau khi đàm phán nộp tuế tệ, nói đến thì tang quyền nhục quốc. Nhưng sau đó hai bên trao đổi buôn bán, lợi nhuận từ trong đó lấp đầy tất cả chỗ trống. Người Kim thô bạo, nhưng đánh thêm vài lần thì có lẽ sẽ rơi vào vòng tuần hoàn cũ kia, trong kinh tuy rằng không quá thái bình, nhưng xuất hiện cơ hội bỏ trống kiểu như vậy, trong trăm năm được vài lần như thế?
Đám thương hộ lớn xứ ngoài trừ ham lợi nhuận mậu dịch hai nước ra, các thương hộ cỡ vừa và nhỏ vận chuyển hàng hóa đến kinh thành cũng kiếm một mớ to. Thân hào, vọng tộc xứ ngoài thì mơ ước quyền lực bỏ trống của kinh thành vào lúc này, thúc đẩy quan viên, thương hộ dưới tay mình vào kinh, bắt lấy cơ hội, muốn chia một chén canh. Nghe nói lần này xâm nhập phía nam, văn nhân, các thư sinh lòng ôm ý muốn cứu nước đi tới kinh thành, hoặc thúc đẩy lý niệm cứu nước, hoặc đầu vào quan lớn các phương, muốn tìm cơ hội ra sĩ. Tóm lại, kinh thành càng náo nhiệt hơn cũng vì vậy.
Bạch đạo và tình huống mặt ngoài đã phồn vinh như thế, động tĩnh của hắc đạo, lục lâm cũng không yên ổn, tập văn võ nghệ, đền đáp nhà đế vương, dù không thể vào biên chế đế vương cao đẳng nhưng tìm một ít quyền thế như cao môn đại hộ, thế gia gia tộc để ôm chân cũng là một con đường cho người trong lục lâm. Lúc này, các loại hắc đạo, nhân sĩ lục lâm đều tụ tập về phía kinh thành, hoặc là đi một mình, muốn dùng võ nổi tiếng, hoặc đi chung nhóm, mỗi người một chí hướng.
Sau khi người Nữ Chân rời đi, tuyên truyền với người tập võ cũng có tác dụng lớn, thế cho nên dạo gần đây, trong thành ngoài thành mỗi khi truyền ra có thịnh hội cao thủ tông sư dùng võ kết bạn, một số danh túc võ lâm hoặc là người trẻ tuổi tinh thần phấn chấn sẽ liều một hơi đánh ra tên tuổi trong kinh.
Còn về che giấu bên dưới phong trào tập võ là các loại đấu tranh quyền lợi, vì tranh đoạt ích lợi mà nảy sinh sự kiện ám sát, đánh nhau riêng thì bùng nổ nhiều lần không đếm xuể.