Khí cầu nóng bay lên bầu trời.
Trong cái giỏ bên dưới khí cầu, Tây Qua nhìn xuống toàn bộ kinh thành, trong tầm nhìn mọi thứ đều mở rộng ra, xung đột máu và lửa, giết chóc đã triển khai. Vạn Thắng Môn, Lương Môn, Lệ Trạch Môn, mọi người đang trải đường, kỵ binh của Lữ Lương Sơn dọc theo con phố hùng dũng mà đến, nhào về phía cung thành!
Thánh Công, ta tới rồi.
Giây phút này, nàng nhớ tới Hàng Châu.
Thời gian vượt qua sông dài khiến người không cách nào phát hiện, nhiều thứ chậm rãi trôi đi. Giây phút này, tương lai đã ập đến.
. . .
Máu và lửa giao hòa, nhuộm đẫm tất cả, dù ở nơi không thấy được cũng có thể ngửi khói thuốc súng. Mặt đất rung rinh, không khí nôn nóng, nhưng sâu bên trong thì bình tĩnh. Hắn ngồi ở đó, đôi khi sâu trong tĩnh lặng không ai phát hiện ra sẽ lóe lên bóng sáng dây dưa nhau.
- Cô gia!
Phía sau gáy bóng dáng tiểu nha hoàn nghiêm túc kia đung đưa bím nhỏ.
- Tướng công.
Cung nữ vén áo thi lễ, lộ ra mặt cười, nàng không tiếp tục đề phòng.
Nữ nhân mặc váy dài chạy nhanh đuổi theo gà mái, thấp thoáng sau sương mù.
Lão nhân cười bên bờ sông ở Hàng Châu, đặt quân cờ xuống:
- Lập Hằng.
- Trái ba đấm, phải ba đấm, lắc cái cổ, xoay cái mông . . .
- Ta lại làm gì chuyện mất tính người?
- Ngươi chỉ có thể thành . . . cao thủ hạng ba.
- Chúng ta ở Lữ Lương Sơn sống không như con người.
Khi tuyết lớn rơi, trong gió tuyết, nữ nhân ở bên cạnh vươn tay ra, nụ cười trong sáng.
Thành Hàng Châu. Có khói thuốc súng tràn ngập, máu tươi bắn lên.
- Nho giả như chúng ta có việc nên làm nhất . . .
Có một vị lão nhân ở trong tù chắp tay:
- Là vệ đạo!
- Ta chỉ là người chăn dê, ta không tốt đến thế. Ta chỉ hy vọng bọn họ . . . đều có thể cướp được bánh bao chay.
- Chúng ta trước kia đều không sợ trời không sợ đất, nhưng về sau, từ từ bị thế đạo này dạy biết sợ. Ta muốn nói cho bọn họ, có những người lớn không sợ.
- Bao Đạo Ất, ngươi phải chết!
- Tại sao muốn lừa ta, cha của ta . . . bị triều đình giết!!!
- Người Lương Sơn, bọn họ . . .
- Chưa từng nghĩ sẽ giết ngươi, nhưng ta nhất định phải lấy mạng của Ninh Nghị!
- Thử xem coi ta có giảng quy củ giang hồ với ngươi không!
- Ta muốn diệt Lương Sơn, thỉnh các ngươi giúp ta. Đừng lo lắng . . . các ngươi theo kịp được.
- Con người sống trên đời rồi sẽ gặp con cọp.
- . . . cho nên ta ăn thịt người!
Ninh Nghị một gậy đập vào đầu Lý Quỳ, đập thêm một gậy nữa, sau đó nhìn vào mắt của người này:
- Nhìn ngươi cả đời đều được!
Trong sân cũ nát, lão nhân một cước đá Lâm Xung bay ra cửa sân.
- Văn nhân nên cầm thước để đo đạc trời đất, sửa sang quy củ. Người tập võ phải có đao, chuyện đời chướng tai gai mắt thì . . . giết ra quy củ!
- Ngươi muốn cái gì, nói cho ta, ta sẽ lấy nó về, cột nơ bướm . . .
- Ta muốn . . . thiên hạ thái bình?
- Ma Ni giáo đều phải chết!!!
- Bà bà ma ma . . .
- Tâm Ma! Ninh Nghị! Dù ngươi có dữ dằn, lợi hại đến mấy thì ta sẽ tìm được ngươi!
Trong gió đêm, cuối cùng cờ quạt phấp phới:
- Là pháp bình đẳng, không có cao thấp. Làm việc ác dùng sức mạnh . . . vì dân vĩnh viễn an lành.
- Lý huynh, xin ngươi hãy bảo chứng đường buôn bán thông suốt.
- Đường trải xương chết đói . . .
- Ngươi đang đối nghịch với tộc lớn trong thiên hạ!
- Trương Giác . . .
- Lão phu muốn dẫn dục vọng con người, rời xa lẽ trời . . .
- Bọn họ ở Lữ Lương Sơn, sống không như con người . . .
- Huyết Bồ Tát lừng lẫy tiếng dữ . . .
- Ngươi là tướng công của Hồng Đề? Hồng Đề cũng thành thân rồi, ta là Đoan Vân tỷ của nàng. Lúc chúng ta còn nhỏ, từng cùng nhau chịu đói . . . Tướng công và bà bà hả? Họ đều đi ra ngoài, vẫn chưa trở về, bọn họ vẫn chưa về . . .
- Ninh Lập Hằng, sau lần ở Hàng Châu, chắc ngươi không ngờ . . . ta sẽ còn sống lại đi tới trước mặt ngươi đúng không?
- Chắc hẳn không dễ dàng . . .
- Ngày hôm ấy, chúng ta gặp cướp ngựa, ta sắp chết. Nhưng rồi nàng xuất hiện, nàng cầm kiếm, a . . . nàng . . . thật xinh đẹp.
- Hai người phải sống thật tốt . . .
La Cẩn Ngôn quỳ xuống:
- Ân sư sai ở chỗ bị buộc bất đắc dĩ.
- Đệ tử nguyện lấy thân này thử một lần, chỉ cầu ân sư cho đệ tử cơ hội đó.
- Ngươi không có cơ hội . . .
- Tiểu Chu . . . mẫu tử bình an.
- Người Nữ Chân đến.
Quân tiên phong tựa nước lũ chậm rãi tràn ra núi hoang, nghiền nát mọi thứ có thể nghiền, vô số đoàn người trôi giạt chạy trốn.
- Quốc gia này mắc nợ.
- Cần mạng của bao nhiêu người để trả hết?
- Sống trở về . . .
Âm thanh quanh quẩn trong bóng tối là tiếng gầm không biết từ đâu truyền đến, vang vọng thiên địa:
- Giết Niêm Hãn!!!
Có tiếng khóc vang lên:
- Đều là con người, tại sao chúng ta không thể thắng?
Có tiếng la thê lương:
- Tay của ta! Tay của ta!!!
Vô số người bôn ba giãy giụa, từ hầm chiến xông lên, thức tỉnh, hy sinh, tre già măng mọc ở Hạ Thôn. Tướng lĩnh không biết tên đối diện đại quân hùng dũng, chém giết đến phút cuối bị treo trên cột cờ quất đến chết.
Hắn nói:
- Chúng ta thua, đừng đi!
- Đừng để bị lợi dụng!
Huyết lệ uốn lượn, đến chết vẫn rơi.
- Ta . . . ta ăn các ngươi!
Trong không khí như có tiếng hét của ai đó, vô số tiếng rống, bọn họ từng xuất hiện rồi đi hết.
Toàn bộ kinh thành đều đang sôi trào, ánh lửa, nổ tung, máu tươi, chém giết, tiếng hò hét lao vào nhau vang như sấm nổ. Trong và ngoài điện, quan viên, cấm quân chạy lung tung, phát sinh chuyện như vậy, ở sâu bên trong nơi không ai biết từng có một đoạn đối thoại như vầy:
- Tần lão, giờ ngẫm lại, một đường ngài đi có thể nói hao hết tâm lực, nhưng luôn không có hiệu quả. Hòa ước Hắc Thủy là ngài chịu tiếng xấu, hy vọng người còn lại sẽ phấn chấn lên, nhưng bọn họ không phấn chấn. Sau khi vùng lên, ngài bận tâm việc Bắc phạt, khi làm ngược lại thì đắc tội nhiều người như vậy, đưa lính đi phương bắc nhưng đều không đánh giỏi. Trận chiến Biện Lương, trận chiến Thái Nguyên, vẫn luôn liều mạng muốn giãy giụa ra một con đường, khó khăn lắm mới thấy con đường đó, nhưng không ai bước lên. Tất cả những việc ngài làm cuối cùng đều bằng không, bị người cầm đá ném, bị người hất phân vào. Trong lòng ngài có cảm giác gì?
- Lão phu . . . rất đau lòng.
- Ừm.
- Còn Lập Hằng thì sao?
- Hửm?
- Lập Hằng . . . có cảm giác gì?
- . . .
. . .
Ta vì mọi người hy sinh trên con đường này, vì chuyện đã gặp được . . .
- Tim như bị dao cắt.
. . .
Một khoảnh khắc nào đó, Ninh Nghị túm tóc của Chu Triết kéo hắn quỳ dậy.
Trong hoảng hốt, Chu Triết thống khổ ngẩng đầu lên, Ninh Nghị nghe được Chu Triết nói nhỏ:
- Ngươi . . . trẫm . . .
- Đừng nói chuyện.
Ninh Nghị cúi người xuống, nhỏ giọng nói:
- Ta tiễn ngươi lên đường.
Ninh Nghị chĩa lưỡi đao đâm vào cổ của Chu Triết.
Nhìn xuống thành trì vẫn đang chém giết.
Thời đại mới đã đến.
[Tập thứ bảy Quân Vương Xã Tắc, hết]