Vũ triều.
Tĩnh Bình nguyên niên, cũng là Cảnh Hàn năm thứ mười bốn, đầu mùa đông, thời tiết mưa dầm bao phủ thành Biện Lương.
Thành trì đóng kín, bầu không khí cả thành nặng nề mà u ám.
Phía bắc, quân doanh người Nữ Chân kéo dài dưới thành, đã vây thành gần nửa tháng.
Công thủ phòng thành, quân đội thủ thành của Vũ triều trả giá cực thảm chống qua đợt thứ nhất, sau đó đại quân Nữ Chân trở nên yên tĩnh, người Nữ Chân lấy quân thần Hoàn Nhan Tông Vọng, đại soái Niêm Hãn dẫn đầu mỗi ngày chỉ khiêu chiến, nhưng không công thành. Mọi người đều biết, đại quân Nữ Chân đã quen thuộc chiêu cũ công thành đang khua chiêng gõ trống chế tạo các loại dụng cụ để công thành, thời gian trôi qua từng giây, phòng thủ thành Biện Lương đều sẽ trở nên càng nguy cơ trùng trùng.
Từ Tĩnh Bình nguyên niên quay ngược thời gian, tức mùa đông Cảnh Hàn năm thứ mười ba, người Nữ Chân lần đầu tiên xuôi nam, lúc đó đại quân của Tông Vọng vây khốn Biện Lương mấy tháng, vài phen tấn công mạnh mẽ cơ hồ phá thành. Về sau, thành Biện Lương trả giá cực kỳ đắt mới cuối cùng đánh lui được. Về việc có thể bảo vệ tường thành Biện Lương lần nữa hay không thì mọi người trong thành đa số không có niềm tin. Khoảng thời gian này tới nay, mặc dù trong thành chưa bị thiếu vật tư, nhưng sức sống lưu thông trong thành thị đã giảm xuống mức thấp nhất, tiếng ác của mấy tên tướng lĩnh Nữ Chân trong nửa tháng nay khiến con nít không dám khóc đêm.
Hôm nay mưa dầm tạm ngừng rơi, đã là ngày mười tám tháng mười một, sắc trời vẫn mờ tối, sau cơn mưa thành thị còn tràn ngập hơi nước, thời tiết lạnh lẽo thấm tận xương. Nhiều cửa hàng trong thành đa số đã đóng cửa, mọi người tụ tập trong nhà mình, chờ thời gian vô tình trôi đi, mong mỏi người Nữ Chân lui binh, đại quân cần vương* đến, nhưng trên thực tế, đại quân cần vương đã đến, hiện giờ ở chỗ bình nguyên phía bắc thành gần Hoàng Hà đầy rẫy dấu vết tán loạn của quân đội bạn và xác chết bị đồ sát.
(*) Đại quân cần vương nghĩa là đại quân xả thân, xông pha vì cứu triều đình.
Không khí sôi động không biết từ đâu đến, vào lúc giữa trưa, trên đường vang tiếng kèn bầu, tiếng trống vỗ, một đội ngũ đi qua đường phố thành Biện Lương, hướng tới Tuyên Hóa Môn. Cư dân trong thành chạy ra xem, chỉ thấy đằng trước đội ngũ là chín con rồng to vàng đồng khí thế hùng hồn, quanh chúng là mười tám con sư tử to bằng đồng uy mãnh hùng dũng, quân đội đi sau chúng nó.
Bọn họ cầm đao kiếm, gậy, nhào lộn, phun lửa lục tục đi tới. Trong lúc thành Biện Lương bị vây khốn, đội quân này tràn ngập tự tin và sức sống. Trên đài cao được mọi người nâng đi ở phía sau, một tên thiên sư ngồi chễm chệ, lọng che to lớn, cờ vàng bay lượn, lưu ly điểm xuyết, thiên sư ngồi trang nghiêm, bấm pháp quyết, uy nghiêm vô thanh.
Trong đường phố có người hỏi thăm mới biết là thiên sư Quách Kinh đến!
Thiên sư Quách Kinh là người như thế nào?
Người này là truyền nhân đời thứ năm mươi chín dưới danh nghĩa Long Hổ Sơn Trương Đạo Lăng, được chân truyền đạo pháp chính thống nhất, về sau dung hợp sở trường của hai nhà Phật, đạo, thần thông pháp thuật gần như thần tiên ở dưới đất. Hiện giờ Nữ Chân xuôi nam, sơn hà đồ thán, tự nhiên có anh hùng xuất thế, cứu lê dân. Lúc này đi theo Quách Kinh đến là đội ngũ được thiên sư chuyên tâm chọn lựa huấn luyện sau khi vào kinh, gồm bảy nghìn bảy trăm bảy mươi bảy ‘Lục Giáp Thần Binh’.
Lục Giáp Thần Binh xuất thế sánh bằng đại quân trăm vạn người của Nữ Chân, Hoàn Nhan Tông Vọng, Hoàn Nhan Tông Hàn tuy là Túc Tinh Ma Đầu ở trên trời, nhưng dưới ‘Bì Sa Môn Thiên Vương Pháp’ của thiên sư thì cũng sẽ bị phá trận bắt giữ!
- Biện Lương được cứu rồi!
Đoàn người nhốn nháo đi theo. Có người đi ra, quỳ lạy ven đường, cũng có người khóc kêu:
- Quách thiên sư, cứu vạn dân đi!
Đoàn người xúm lại gần càng nhiều hơn, người quỳ lạy cũng càng lúc càng nhiều, cứ như thế, đội ngũ Lục Giáp Thần Binh đi qua một nửa thành Biện Lương, đến gần Tuyên Hòa Môn, bên đó là tường thành giới nghiêm, dân chúng mới dừng lại, mọi người đứng trong đám đông giương mắt nhìn, mong mỏi.
Không lâu sau, Quách Kinh lên tường thành, bắt đầu làm phép. Tuyên Hóa Môn mở ra, Lục Giáp Thần Binh tập kết trước cửa thành, bày trận thế, bắt đầu làm phép.
Hoàng cung, hoàng đế Tĩnh Bình mới lên ngôi nhìn phương hướng bắc, hai tay cầm lan can bằng ngọc:
- Giờ chờ xem Quách thiên sư phá tặc.
Ngoài Tuyên Hóa Môn, tướng lĩnh Nữ Chân đang khiêu chiến bị giật nảy mình, một đội ngũ đang dàn trận ở bên ngoài thấy thế cũng bị dọa sợ. Trong quân doanh Nữ Chân, đám người Tông Hàn, Tông Vọng vội vã chạy ra, gió bắc cuốn lông rậm trên người họ, chờ khi bọn họ đi lên chỗ cao nhìn thấy cảnh tượng trước cửa thành thì cơ mặt hơi co giật.
Chỉ thấy dưới bầu trời u ám, cổng thành Biện Lương mở rộng, một đội quân đứng đầy nơi đó, trong miệng lẩm bẩm, tiếp đó vèo một tiếng đổi tư thế.
- Cái . . . chuyện gì đây?
- Có trá?
- Kế thành trống?
Dù là đám người Tông Hàn, Tông Vọng tung hoành thiên hạ, nhìn quen trường hợp lớn cũng chưa từng gặp cảnh như trước mắt, bầu không khí im lặng lúng túng.
- Vậy . . . cho phía trước đánh thử coi sao.
Chốc lát sau, kỵ binh Nữ Chân vọt về phía đội ngũ Lục Giáp Thần Binh. Nhìn bộ dạng xếp đội đó, kỵ đội của Nữ Chân trong lòng thấp thỏm, nhưng mà quân lệnh đã ra, không còn cách nào khác. Tùy theo khoảng cách rút ngắn, nỗi lo âu trong lòng bọn họ dâng lên cao tới đỉnh.
Lúc này, bầu trời không có mưa tên rơi xuống, cổng thành cũng không khép lại, khoảng cách hai bên nhanh chóng kéo gần. Kỵ sĩ Nữ Chân ở hàng đầu tiên gào thét, giây lát đã đến gần lằn ranh giới hạn, hắn hét to chém ra đao dài về phía binh sĩ vẻ mặt không sợ ở trước mắt mình.
. . .
- Ài, thường nói gặp loạn thế, mới sẽ có quần ma loạn vũ. Tâm Ma Ninh Nghị đúng là đại ma đầu tai họa Vũ triều, không biết ở trên trời làm bể chai lọ gì mà xuống trần, đại thần cả truyền gặp phải hắn đúng là xui xẻo tám đời.
Gió bắc rên rỉ thổi qua dãy núi liên miên, nơi này gần Giang Ninh. Một ngôi miếu đổ nát trong dãy núi, cách trạm dịch hơi xa, nhưng luôn có người đi bộ chọn chỗ này làm nơi nghỉ chân. Con người khi tụ tập lại thì muốn nói chuyện, lúc này có một số người đi đường từ bốn bể không kiêng nể gì nói ra đề tài vốn không nên đề cập.
Mở miệng nói câu trên là một võ giả cõng đao, loại nhân sĩ lục lâm này vào nam ra bắc, không vâng theo pháp luật kiểm soát, nên trong miệng thường nói ra chuyện khiến người ngoài cảm thấy hứng thú.
Lúc này hắn khựi đống lửa, nói ra những cảm thán:
- Cuối năm ngoái, người Nữ Chân vừa đi, chuyện trong kinh rối lung tung, đến tháng sau, Tâm Ma giết vua ngay giữa triều, đây là giữa triều! Ngay trước mặt tất cả đại nhân, giết . . . tiên hoàng. Người trong kinh đều nói gì mà thất phu giận dữ, máu phun năm bước, đến hiện giờ, người Nữ Chân lại tới tấn công thành. Không biết thành Biện Lương có giữ được hay không.