Giang Ninh và Biện Lương có Thái Nguyên ngăn ở giữa, lúc này trong miếu đổ nát không ai có thân phận quan viên, trừ ba người ngồi ở góc tường có một người thoạt trông giống như quý công tử, còn lại đa số là người giang hồ rảnh rỗi, thương lữ hạ cửu lưu, lôm côm.
Có người nói nhỏ:
- Vậy . . . hắn làm chuyện như vậy ở Kim Loan điện là làm bằng cách nào?
Võ giả kia vươn tay ra:
- Chuyện đó hả? Có người ta kể một chút về chuyện lúc đó. Bảo rằng Tâm Ma có yêu pháp, hôm tạo phản, trên trời bay lên hai thứ rất to, nó bay lên cao đưa viện binh của hắn vào trong cung, hơn nữa sắp xếp người núp trong cung, một khi ra tay, kỵ binh ở bên ngoài vào thành, khắp nơi trong thành đều là tiếng chém giết. Mấy nha môn bị người của Tâm Ma đánh cho nát nhừ, thậm chí không bao lâu sau bọn họ mở cửa cung giết vào trong. Còn về tình huống trong cung thì . . .
Hắn hạ thấp giọng bảo:
- Trong cung hả, nói là Tâm Ma đánh bị thương tiên hoàng, rồi kèm hai bên, những người khác đều không dám tới gần. Sau đó Thái Kinh kia âm thầm muốn giết tiên hoàng.
Võ giả nói ra câu này, đám người bất ngờ. Một số người chớp chớp mắt, cách võ giả kia xa một chút, như thể nghe được lời như vậy sẽ chọc vào họa sát thân.
Quý công tử ngồi một góc trong miếu đổ nát cũng chớp mắt, nói một câu với một nam nhân ở bên cạnh.
Nam nhân kia lại gần, đút một khúc gỗ vào đống lửa:
- Ngươi thật là, sao dám nói lung tung? Tuy Thái thái sư bị người nói là gian thần nhưng làm gì dám giết hoàng thượng. Ngươi vô tri bịa đặt như vậy sẽ chọc phải họa sát thân.
Võ giả kia sửng sốt, sau đó lộ vẻ mặt ngạo mạn nói:
- Ha, Đường Đông này đi trong chốn giang hồ, là cột đầu bên hông ăn cơm, họa sát thân? Ta sợ gì nó! Nhưng mà nói chuyện làm việc, Đường Đông này nói câu nào đúng câu đó, chuyện ở kinh thành là như thế, nếu là ngày khác có lẽ sẽ không nói lung tung, nhưng hôm nay đã mở miệng thì ta dám nói đây là sự thực!
- Tốt lắm, vậy ngươi nói xem sao Thái thái sư dám giết hoàng thượng? Buồn cười, việc lớn phản nghịch mà ngươi nói như trò đùa.
- Ha, cái gì là trò đùa?
Mắt thấy đối phương châm biếm mình, Đường Đông nổi cáu lên, hắn liếc qua quý công tử ở gần đó, tiếp theo nói:
- Ta hỏi ngươi, nếu Tâm Ma giết tiên hoàng ngay tại chỗ, trong cung có thị vệ ở bên, tại sao hắn không lập tức bị loạn đao chém chết?
Đối phương gật đầu:
- Cứ cho là hắn trong một chốc không ra tay, tại sao là Thái thái sư làm chuyện đại nghịch đó được?
- Ngươi hỏi rất hay!
Đường Đông vỗ tay, đứng lên:
- Thử hỏi chư vị, trên triều đường, hoàng thượng bị khống chế, chư vị không dám đi, cũng không dám ra tay giết lung tung! Binh mã của phản tặc ở bên ngoài, còn có yêu pháp bay đầy, có lẽ sắp giết vào tới nơi rồi, cứ chờ đợi thì văn võ cả triều sẽ bị người của phản tặc mang vào giết hết, đúng không?
Mọi người không nói chuyện, đều dời ánh mắt.
Đường Đông thì hơi thỏa mãn nói:
- Phản tặc Tâm Ma đó đang muốn như vậy, hắn chỉ cần kiềm chế hoàng đế, văn võ cả triều đánh không được, trốn cũng không đúng.
Người lúc trước lên tiếng ánh mắt nghiêm túc hỏi:
- Vậy sao ngươi nói là Thái thái sư giết tiên hoàng? Ngươi là ai? Dám bênh vực phản tặc?
- Hừ, ta không nói như thế.
Đường Đông bỗng chốc bị kích thích nói đến đây, cho dù là người lục lâm, chung quy không ở trong quần thể lục lâm, cũng biết nặng nhẹ:
- Nhưng mà, trong kinh đồn đãi, tiên hoàng bị nghịch kia bắt giữ không lâu sau là Thái thái sư ra hiệu cho cấm quân, hô to bệ hạ gặp chuyện băng hà, còn muốn bắn tên vào kim điện. Phản tặc một đao giết tiên hoàng, sau đó lấy Đồng vương gia làm lá chắn lao ra. Đồng vương gia vốn bị đánh cho trọng thương, tiếp đó bị phản tặc chém hai tay, chết không nhắm mắt! Những chuyện này ở gần kinh, chỉ cần tai thính mắt tinh thì đều biết, càng miễn bàn phản tặc ném nhiều thứ như vậy trong kinh.
Đường Đông nói đến đây thấy đối phương im lặng mới hừ mũi bảo:
- Hừ! Thật ra đám quan lớn quan tham trong kinh được mấy ai tốt, các ngươi có biết sáu châu Yến Vân đó thật ra là mua lại chứ không phải đánh rồi lấy về.
Người lục lâm liếm máu trên lưỡi dao, luôn sĩ diện, người này bọc hành lý cũ nát, quần áo cũng không tốt, nhưng lúc này tranh biện thắng người khác, trong lòng hắn còn cất giấu nhiều bí ẩn trong kinh thành, không kiềm được tiết lộ tin tức càng lớn hơn.
Nhưng Đường Đông vừa thốt lời, ngoài miếu loáng thoáng vang tiếng bước chân, sau đó tiếng bước chân rậm rạp, không ngừng tăng nhiều thêm. Đường Đông thay đổi sắc mặt, không biết có phải gặp mật thám nha môn chuyên phụ trách xử lý tin đồn giết vua, hắn thò đầu ra xem, quanh miếu đổ nát gần như bị người vây kín, có người đi vào trong miếu, nhìn bốn phía.
Quý công tử đứng lên, nhẹ phất tay với Đường Đông, nói:
- Không sao không sao, chư vị tiếp tục nghỉ chân, ta đi trước.
Hắn nói với những người tiến vào:
- Không sao không sao, đều là thương khách đi bộ, đừng quấy rầy thanh thịnh của người ta.
Đám người kia mặc đồng phục của vương phủ, quý công tử và tùy tùng đi ra miếu đổ nát, đi lên con đường gần đó, leo lên một chiếc xe ngựa rộng rãi nhã trí, trên xe ngựa có nữ nhân khí chất cao quý và nha hoàn ở bên cạnh đang đợi.
Quý công tử này là tiểu vương gia của Khang vương phủ, Chu Quân Vũ, nữ nhân trong xe ngựa là tỷ tỷ của hắn Chu Bội.
Ngày chín tháng sáu năm nay, Tâm Ma Ninh Nghị từng làm thầy của bọn họ ở trong thành Biện Lương giết vua chạy trốn, trong đó rất nhiều sự tình dù là người của vương phủ cũng không cách nào biết rõ ràng. Nhưng Tâm Ma sau khi giết vua, ở trong kinh ném ra hồ sơ đen của từng thế gia đại tộc, bọn họ biết chuyện này không quan trọng bằng giết vua phản nghịch, nhưng để lại vô số tai họa ngầm. Đường Đông kia hiển nhiên cũng bởi vậy mới biết tình hình cụ thể và tỉ mỉ vụ đám người Đồng Quán, Thái Kinh lấy lại sáu châu Yến Vân.
Mấy tin tức này truyền đến, tuy làm Chu Quân Vũ hết sức bất ngờ, nhưng sinh hoạt cơ bản không bị ảnh hưởng, hắn thấy hứng thú nhất là hai quả cầu lớn bay lên bầu trời. Nhưng tỷ tỷ Chu Bội trong nửa năm nay rõ ràng cảm xúc ủ rũ, nàng quản lý nhiều việc kinh doanh của Thành quốc công chúa phủ, cố nén cảm xúc tìm quên trong bận rộn.
Lúc này thấy Quân Vũ lên xe, Chu Bội khiến đoàn xe đi trước rồi mới mở miệng nói:
- Ngươi nên ổn trọng một ít, không nên luôn chạy đến những nơi lung tung.
Quân Vũ cười cười, thấp giọng nói:
- Ha. Hoàng tỷ, mới nãy ở bên kia ta gặp một người có thể là thuộc hạ của sư phụ, đương nhiên, cũng có thể không phải.
Hắn suy nghĩ một hồi, lại nói:
- Ưm, không đủ cẩn thận, chắc không phải đâu.
Chu Bội chỉ cau mày, mắt lạnh nhìn hắn.