- Hoàng tỷ biết không? Hôm nay ta nghe người kia nói mới biết hôm đó sư phụ muốn một lưới bắt trọn văn võ cả triều, đáng tiếc, gừng càng già càng cay, Thái thái sư trong tình huống kia đã phá cục.
- Ngươi không nên gọi hắn là sư phụ nữa.
- Được rồi, Ninh Nghị, à không, Tâm Ma, hoàng tỷ, ngươi biết là chuyện gì không? Tâm Ma ở trên triều, đầu tiên là khống chế tiên hoàng, chờ người của hắn đều vào hết rồi giết toàn bộ văn võ cả triều, tiếp đó . . .
Quân Vũ dào dạt hứng thú kể lại chuyện mình nghe được trong miếu. Chu Bội yên lặng nghe, không ngắt lời hắn, nhìn đệ đệ gần như muốn la lớn khen hay phản tặc, hai tay của nàng dần nắm chặt, khóe mắt ướt nước.
Quân Vũ chưa thấy qua tỷ tỷ như vậy, nói đến cuối cùng, ánh mắt nghi hoặc, giọng thấp dần.
Chợt nghe Chu Bội nói:
- Ngươi có biết . . .
Nàng nghiêng đầu nhìn đệ đệ, nước mắt chảy xuống, âm thanh nghẹn ngào:
- Ngươi có biết . . .
- Biện Lương phá, Nữ Chân vào thành . . .
Âm thanh bốn phía dường như bỗng tĩnh lặng, Quân Vũ hơi giật mình, dần lặng im, nghiêng đầu nhìn hướng một bên.
Gió bắc rên rỉ thổi trên vùng quê ngoài xe, xe ngựa xóc nảy, ánh nắng mùa đông chiếu xuống, không ai biết đây có phải là mặt trời lặn của Vũ triều không.
Tĩnh Bình nguyên niên, tháng chín, người Kim lần thứ hai dấy binh phạt Vũ, dọc theo đường Thái Nguyên xuôi nam, tiến nhanh lên. Tháng mười, quân đội Kim xé rách bố phòng Hoàng Hà của Vũ triều, binh đến dưới thành Biện Lương.
Siêu lừa Quách Kinh tự xưng biết ‘pháp Lục Giáp’, giỏi dùng quỷ thần. Hắn lừa gạt tai thánh, ngày mười tám tháng mười một, chọn lựa bảy nghìn bảy trăm bảy mươi bảy người trong thành tổ thành Lục Giáp Thần Binh mở Tuyên Hóa Môn ứng chiến đại quân Kim quốc. Lính Kim sau phút đầu sửng sốt thì triển khai giết chóc, tiến nhanh đánh vào. Ngày này, ngoài thành Biện Lương hoàn toàn bị chiếm đóng.
Một trận khuất nhục khó nói thành lời đã bắt đầu.
Một thời đại hỗn loạn cũng bắt đầu từ đây.
. . .
Bầu trời u ám, trong gió lạnh mùa đông dường như trời cũng đổi màu. Hầu gia thôn, đây là một thôn nhỏ không được người ta biết tên nằm ở bờ bắc Hoàng Hà, cuối tháng mười, mắt thấy sắp chuyển sang lạnh, Hầu Nguyên Ngung cõng chồng bó củi to đi ra từ trong núi.
Con nít bằng tuổi của nó cũng không thể chặt nhiều củi giống như vậy, càng miễn bàn cõng về. Hầu Nguyên Ngung năm nay mười hai tuổi, vóc dáng không cao, nhưng từ nhỏ đã chắc nịch, con nhà nghèo sớm tự lập, tuy lời này không lưu hành trong thời đại này, nhà của Hầu Nguyên Ngung cũng không quá nghèo. Phụ thân của nó làm lính, đi theo quân đội, ăn cơm bán mạng, quanh năm vắng nhà, nhưng có tiền lương của phụ thân, có mẫu thân cần lao, không làm nó đói bụng.
Trong trí nhớ của Hầu Nguyên Ngung thì phụ thân không đọc sách, nhưng quanh năm ở bên ngoài trải qua nhiều, tên của nó là phụ thân ở bên ngoài mời một tiên sinh hiểu biết chữ nghĩa đặt cho, nghe nói rất có khí chất văn nhân. Trong vài lần ít ỏi gặp nhau, phụ thân trầm mặc ít lời, nhưng cũng từng nói nhiều chuyện bên ngoài, dạy nhiều đạo lý cho nó, dạy nó ở nhà phải hiếu thảo với thân nương, cũng từng hứa hẹn với nó, tương lai có cơ hội sẽ mang nó ra ngoài gặp từng trải.
Trước kia cuộc sống trong nhà khó khăn, nhưng ba năm trước phụ thân tăng quan nhỏ trong quân, gia cảnh khá lên nhiều. Nửa năm trước phụ thân từng trở về một lần, mang về rất nhiều thứ tốt, cũng nói cho nó nghe tình huống đánh nhau. Phụ thân đi theo trưởng quan tốt, đánh thắng trận, bởi vậy được rất nhiều ban thưởng.
Hầu gia thôn nằm ở trong núi, là một trong những thôn xóm hẻo lánh nhất, việc bên ngoài khi truyền vào đây thì đã trở nên mơ hồ. Hầu Nguyên Ngung chưa từng có cơ hội đi học, nhưng đầu óc nhanh nhạy hơn con nít bình thường, nó ngẫu nhiên hỏi thăm người đã đi ra ngoài. Từ năm ngoái tới nay, nghe nói bên ngoài không yên bổn, người Nữ Chân đánh tới, thiên hạ loạn lớn. Sau khi nghe phụ thân nói nó mới biết trong đại chiến bên ngoài, phụ thân nằm trong đội tiên phong xông lên trước nhất, giết nhiều kẻ xấu.
Hầu Nguyên Ngung vô cùng tự hào điều này, gần nửa năm nay, nó thường khoe khoang với đám bạn trong núi, phụ thân là đại anh hùng, bởi vậy được ban thưởng, bao gồm con trâu nhà nó mới mua cũng là lấy từ tiền ban thưởng. Nguyên Hầu gia thôn chỉ có hai con trâu.
Trong tưởng tượng của Hầu Nguyên Ngung, nó sẽ ăn thật nhiều, dáng người to khỏe rồi đi theo phụ thân ra ngoài làm lính, cũng sẽ giết người xấu, sau đó được một đống ban thưởng mang về. Có lẽ qua vài năm nữa nó sẽ có cơ hội như vậy.
Cơ hội đến trước tiên.
Hầu Nguyên Ngung vĩnh viễn nhớ rõ thời tiết cái ngày rời đi Hầu gia thôn, âm u,
thoạt nhìn thời tiết sẽ càng lạnh hơn. Hầu Nguyên Ngung chẻ củi rời khỏi núi, lúc về nhà thì phát hiện một ít thân thích, người trong thôn đã tụ lại – thân thích bên này đều là nhà mẫu thân, phụ thân không có nhà, trước khi thành thân với mẫu thân thì chỉ là một quân hán lẻ loi một mình - những người này lại đây, đều ở trong phòng nói chuyện, là phụ thân trở về.
Phụ thân dáng người cao lớn, còn mặc nhung trang chưa cởi, trên mặt có một vết đao. Thấy Hầu Nguyên Ngung trở về, phụ thân ngoắc nó. Hầu Nguyên Ngung chạy tới, muốn lấy đao trên người phụ thân chơi, phụ thân cởi đao giữ nguyên trong vỏ xuống, rồi quay sang nói chuyện với người trong thôn.
- Năm nay đã bắt đầu đổi khí hậu, không biết khi nào sẽ phong núi. Thời gian bên ta quá gấp gáp, quân đội chờ lên đường, nếu đi trễ e rằng sẽ không đợi ta, đây là tội lớn. Ta vào trong thành còn phải sắp xếp A Hồng và hài tử.
- Vậy là không ăn cơm luôn? Ngươi đi suốt đêm à?
- Đợi sáng sớm mai hãy đi, đừng đi đêm, không chừng sẽ gặp gỡ kẻ cướp.
Nghe lời phụ thân nói dường như muốn mang mẫu thân và nó lập tức đi nơi nào đó, dân thôn khác cố giữ lại.
Nhưng phụ thân chỉ cười nói:
- Ta ở trong quân chém giết với người Nữ Chân, đi ra từ trong vạn người, mấy kẻ cướp bình thường không đáng gì. Tất cả là vì quân lệnh như núi, không thể không đi ngay.
Mẫu thân đang ở trong nhà thu thập đồ đạc, Hầu Nguyên Ngung ôm đao của phụ thân chạy qua hỏi, mới biết phụ thân lần này mua nhà trong thành, quân đội vừa lúc đi tới gần đây, định thừa dịp chưa xuất phát, tuyết lớn chưa phong núi thì đón nó và mẫu thân đi. Chuyện tốt như vậy, dân thôn tự nhiên sẽ không ngăn trở, mọi người nhiệt tình níu giữ một phen, phụ thân không muốn mang nhiều đồ trong nhà đi, bao gồm nhà cửa, tạm thời giao cho thân tộc của mẫu thân trông giữ, từ khía cạnh nào đó tương đương với tặng luôn cho người ta.
Thế là cả gia đình bắt đầu thu thập đồ đạc, phụ thân cột xe trâu, đặt quần áo, lương thực, hạt giống, dao bầu, lê, nồi niêu, các đồ vật quý trọng, mấy con gà trong nhà cũng bị bắt bỏ lên luôn. Mẫu thân làm chút bánh để ăn dọc đường, Hầu Nguyên Ngung thèm nên ăn một cái trước. Lúc nó ăn, nhìn thấy phụ mẫu dựa gần nhau nói vài lời, tiếp đó mẫu thân vội vàng ra ngoài, đi hướng nhà ngoại công, ngoại bà.
Không lâu sau, mẫu thân trở về, ngoại công, ngoại bà cũng về, đóng cửa nhà lại. Phụ thân và ngoại công nhỏ giọng nói chuyện, ngoại bà thì không hiểu sao ôm nó chảy nước mắt.
Hầu Nguyên Ngung nghe phụ thân nói nhỏ với ngoại công:
- Người Nữ Chân đến Biện Lương . . . không giữ được . . . chúng ta chín chết một sống . . .
Ngoại công hỏi thăm chút chuyện, phụ thân nói:
- Nếu các ngươi muốn đi thì hãy hướng nam. Có vị tiên sinh nói, qua Trường Giang có lẽ sẽ được bình yên. Lúc trước nghe nói có họ hàng xa ở Ba Châu đúng không?
Hầu Nguyên Ngung nghe không hiểu giao lưu giữa hai người.