Chưa đến chạng vạng, gia đình ba người khởi hành. Tốc độ của xe trâu không chậm, buổi tối nghỉ trong núi, ngày thứ hai, ngày thứ ba, lại đi cả ngày, không đi đường gần thành, nhưng giữa đường có đi lên đường cái một lần. Ngày thứ tư, đến một chỗ dãy núi, có nhiều người đã tụ tập ở bên kia.
Mấy ngày này, Hầu Nguyên Ngung ở trên đường đã nghe phụ thân nói không ít chuyện. Nửa năm trước, bên ngoài thay đổi triều đại, tháng trước người Nữ Chân xuôi nam, bọn họ đi ngăn cản, bị một kích đánh gục, hiện giờ kinh thành hết thuốc cứu rồi, có lẽ một nửa đều phải bị chiếm đóng, nhóm người bọn họ sắp đi đầu vào một đại nhân vật, nghe nói là trưởng quan cũ của bọn họ.
Hầu Nguyên Ngung còn nhỏ, không có khái niệm gì với kinh thành, cũng không có khái niệm gì về việc thay đổi nửa thiên hạ. Ngoài ra, phụ thân cũng nói những tên quan tham hủ, phá đổ quốc gia, phá đổ quân đội gì đó, Hầu Nguyên Ngung đương nhiên cũng không nghĩ nhiều, làm quan tự nhiên đều là kẻ xấu. Nhưng dù thế nào, lúc này hơn hai trăm người ở gần dãy núi đều là tướng sĩ như phụ thân và người nhà của bọn họ.
Hơn hai trăm người, cộng lại đại khái năm, sáu chục hộ gia đình, hài tử và nữ nhân cũng nhiều, xe ngựa, xe trâu, xe lừa đủ cả, đồ vật trên xe khác nhau, tuy rằng thoạt trông giống như chạy nạn nhưng họ đều có chút gia sản, thậm chí có có người nhà là đại phu, kéo nửa xe dược liệu. Phụ thân hẳn là trưởng quan trong đám người, thỉnh thoảng có người lên tiếng chào hắn, còn có một trưởng quan tên là Cừ Khánh, lúc ăn cơm chiều lại đây nói chuyện với gia đình bọn họ.
Đêm nay, Hầu Nguyên Ngung chơi với đám nhóc một lúc, tới đêm khuya thì không ngủ được, nó ra khỏi lều, đến đống lửa bên ngoài tìm phụ thân, ngồi xuống cạnh phụ thân. Bên đống lửa có vị trưởng quan Cừ Khánh và mấy người khác, bọn họ đang nói chuyện. Thấy đứa nhỏ đến, họ đùa một lúc rồi không kiêng kỵ để mặc nó ngồi bên cạnh nghe. Hầu Nguyên Ngung nghe không hiểu, ôm đao dài, ngủ gật trên chân của phụ thân, âm thanh thỉnh thoảng truyền đến, ánh lửa đốt ấm áp.
- Lúc Ninh tiên sinh rời kinh vốn muốn chỉnh lý trong kinh sơ qua rồi mới đi, nhưng bị lão nhân Thái Kinh phá cục. Nhưng về sau, đám người Thái lão nhi cũng không sống yên, sau khi công bố hành vi lấy lại sáu châu Yến Vân, thủ đoạn thừa dịp giúp nạn thiên tai vơ đất của bọn họ bị công bố, thế cục trong kinh luôn căng thẳng. Bên Ninh tiên sinh, thủ đoạn này không chỉ là làm cho bọn họ hơi khó chịu, Ninh tiên sinh suy đoán thế cục sắp tới như thế nào thì các ngươi đều biết rồi, hiện giờ vòng thứ nhất đã ứng nghiệm.
- Biện Lương bị chiếm đóng trong vòng một năm, Hoàng Hà từ dải phía bắc trở lên đều bị chiếm đóng, trong ba năm, phía bắc Trường Giang sẽ mất vào tay Nữ Chân, nghìn vạn lê dân trở thành heo dê mặc người xâm lược. Người ngoài sẽ nói nếu Ninh tiên sinh không giết vua thì thế cục không đến nỗi tan vỡ nhanh như vậy, chúng ta đều từng ở trong Võ Thụy Doanh, nếu biết tình hình thực sự như thế nào. Vốn có một cơ may sống, bị đám tiểu nhân lộng quyền này lãng phí.
- Lúc Tần tướng quân bị bãi miễn thì ta từng nghĩ thiên hạ này sắp xong, tổ cha nó!
- Nếu không phải vì thê nhi trong nhà, lúc trước ta đã đi cùng nhóm Ninh tiên sinh.
- Cũng vì sợ . . . chống lại thiên hạ, e rằng bên Ninh tiên sinh cũng không thái bình.
- Trong Hạ Thôn thường nói mệnh là phải tự mình giành lấy. Đương nhiên không thể tránh khỏi phiền phức, nhưng hiện giờ triều đình không còn sức lực quản chúng ta. Tần tướng quân, Ninh tiên sinh tình cảnh chưa chắc tốt hơn, nhưng hắn đã có sắp xếp. Đương nhiên, đây là tạo phản, đánh nhau, không phải trò đùa, cho nên thật sự cảm thấy sợ, người trong nhà đông thì để bọn họ lĩnh người đi bên Trường Giang đi.
- Ta không có thân thích gì ở Trường Giang.
- Dù có người, người Nữ Chân đánh nhanh như vậy, có thể giữ Trường Giang được bao lâu?
- Nữ Chân dù sao ít người, Ninh tiên sinh nói dời đến phía nam Trường Giang ít nhiều có thể may mắn mấy năm, không chừng mười mấy năm. Thật ra phía nam cũng có đất mới có thể thu xếp, thuộc hạ sót lại của tạo phản Phương Tịch đặt trung tâm ở phía nam, đến đó sẽ được nhận vào. Nhưng nhóm người Tần tướng quân, Ninh tiên sinh đặt trung tâm ở tây bắc không phải không có đạo lý, phía bắc tuy loạn, nhưng dù sao không phải trong phạm vi Vũ triều, chuyện tập nã phản tặc ở trong đó không quá gay gắt, tương lai phía bắc quá loạn thì không chừng có kẽ hở sinh tồn. Đi phía nam, không chừng sẽ bị Vũ triều dốc hết sức đè ép. Nhưng mặc kệ thế nào, chư vị huynh đệ, loạn thế sắp đến, mọi người phải chuẩn bị tâm lý.
- Làm lính mấy năm nay, từng trốn, cũng từng đánh. Năm trước người Nữ Chân xuôi nam thì đã thấy loạn thế là như thế nào rồi. Ta cũng có mấy người trong nhà, muốn mang bọn họ trốn đi, chỉ sợ không trốn được. Chẳng bằng đi theo nhóm Tần tướng quân, tự mình tranh đấu giành sự sống.
- Đi tây bắc nghĩa là chúng ta đi Lữ Lương Sơn? Bên trại Thanh Mộc?
- Không phải, tạm thời không thể nói, chư vị đi theo ta là được.
- Vậy . . . chúng ta xem như đi theo nhóm Tần tướng quân, Ninh tiên sinh tạo phản đánh thiên hạ sao?
- Đúng rồi, thật ra ta vốn nghĩ chúng ta mới có một, hai vạn người, trước kia không đánh lại người Nữ Chân. Mấy tháng ở Hạ Thôn, Ninh tiên sinh đã làm chúng ta đánh bại Oán quân. Nếu đông người chút, chúng ta cũng đồng lòng chút thì sợ gì người Nữ Chân?!
- Bây giờ Ninh tiên sinh nói cứu Hoa Hạ, giang sơn này sắp xong rồi, nhiều người tốt từng sống trên mảnh giang sơn này nhưng sắp giao hết cho người Nữ Chân, chúng ta cố gắng cứu giúp chính mình, cũng là cứu giúp mảnh thiên địa này. Tạo phản đánh thiên hạ gì đó, các ngươi cảm thấy học vấn sâu như Ninh tiên sinh sẽ là loại người nói chuyện đó sao?
- À.
- Ha ha, cũng phải.
- Thật ra thì . . . Cừ đại ca, ta luôn nghĩ, tạo phản cứ việc tạo phản, tại sao cứ phải giết hoàng đế? Nếu Ninh tiên sinh chưa giết hoàng đế, lần này người Nữ Chân xuôi nam, Ninh tiên sinh muốn đi, cả đám chúng ta nhất định đều theo sau, đi từ từ, sẽ không kinh động ai, như vậy chẳng phải là tốt hơn không?
- Thật ra Ninh tiên sinh cũng từng nói chuyện này, có một số thứ ta suy nghĩ không rõ ràng, nhưng hiểu chút ít. Điểm thứ nhất, nho tức là Nho gia, các loại quan hệ kéo tới kéo lui quá rối rắm, ta không hiểu mấy Nho gia là gì, chắc là chuyện cong cong quấn quấn của người đọc sách. Các loại cãi cọ, lục đục với nhau, chúng ta cũng không chơi lại bọn họ, họ chơi rất lợi hại, giày xéo Vũ triều thành bộ dạng này, ngươi muốn thay đổi thì rườm rà kéo cả chùm.
- Nếu không thể cắt đứt loại quan hệ này, tương lai ngươi muốn làm việc, bọn họ sẽ kéo ghì ngươi lại, bao gồm chúng ta, đến lúc đó đều sẽ cảm thấy, chuyện này cần nể nang triều đình. Nếu làm không tốt thì khi đó sẽ trở nên giống như trước kia. Làm việc lớn cỡ này thì không thể có vọng tưởng, giết hoàng đế rồi mà còn chịu đi theo thì ngươi, ta đều sẽ không có vọng tưởng, bên bọn họ, ngươi không cần quan tâm hoàng đế, đại thần gì hết.