- Ở nơi như vậy, muốn vào không dễ, muốn ra cũng khó. Sáu, bảy nghìn người mà đánh nhau thì cần ăn thịt, sớm muộn gì chịu đói, ngươi ăn cái gì luôn thích chọn đồ ngon, chờ xem ngươi ăn uống thế nào.
Bởi vì mang tâm sự, nàng bề ngoài tựa như thiếu nữ vừa đi vừa không ngừng lải nhải châm chọc. Xung quanh đa số là cao thủ, tuy giọng của nàng không cao nhưng mọi người đều nghe thấy, cố căng da mặt, không dám cười. Ở chung gần nửa năm, trong đội ngũ dù là người không thuộc Bá Đao Doanh cũng biết Tây Qua không dễ chọc.
Nàng không khắt khe quá nhiều chỗ, đã quản lý Bá Đao Trang nhiều năm, cho dù thân là nữ nhân, một vài hành vi hơi đặc biệt một ít, sớm đã luyện ra khí tràng không dễ lộ vui giận, luyện ra tu dưỡng không vì việc nhỏ mà giận chó đánh mèo người khác. Chỉ khi ở trước mặt Ninh Nghị là những tu dưỡng đó không có tác dụng gì. Trong đó, có một số người biết nguyên nhân sẽ không nói nhiều, có một số người không biết cũng không dám nói nhiều.
Từ lúc quen biết Ninh Nghị ở Hàng Châu đến hiện giờ, Tây Qua đã hai mươi ba tuổi, nói về mặt lý luận thì nàng đã gả cho người, thậm chí từng ‘động phòng’ với Ninh Nghị, nhưng một loạt sự tình sau đó, cuộc hôn nhân này hữu danh vô thực, bởi vì phá Hàng Châu, giết Phương Thất Phật, hai bên dây dưa ân oán khó gỡ bỏ.
Nửa năm trước, Ninh Nghị triệu đám người Bá Đao vào kinh giết hoàng đế tạo phản, đám người Tây Qua đến. Đại náo kinh thành xong, đoàn người tập kết tây tiến, rồi lên bắc, một đường tìm kiếm chỗ đặt chân, tạm nghỉ ở Lữ Lương Sơn một khoảng thời gian. Khoảng thời gian ban đầu, quan hệ giữa Tây Qua và Ninh Nghị có chút ngăn cách muốn gần nhau nhưng không thể.
Chuyện giết Phương Thất Phật quá lớn, dù bây giờ ngẫm lại có thể thông cảm thực hiện ngay lúc đó của Ninh Nghị, nhưng Tây Qua là cô nương thích sĩ diện, dù trong lòng đã động tình, nhưng cũng sợ người khác nói nàng vì chuyện riêng mà quên việc công, sợ bị chỉ trỏ sau lưng. Trong lòng Tây Qua băn khoăn những điều đó, nên lúc gặp Ninh Nghị luôn muốn phân rõ giới hạn, phủi bỏ dây dưa.
Đám người đã thành gia như Trần Phàm, Kỷ Thiến Nhi nhìn bọn họ như thế, thấy buồn cười, nhưng không dám biểu lộ ở trước mặt Tây Qua, nếu không thì nàng sẽ trở mặt. Khoảng thời gian đó Ninh Nghị cũng bận việc, vội vã giết hoàng đế, thiên hạ khiếp sợ. Nhưng kế tiếp làm thế nào, đi đâu, con đường tương lai nên đi tới đâu, có đường ra nào không, đủ loại vấn đề đều cần giải quyết, mục tiêu ngắn hạn, giữa và dài hạn đều phải xác định, hơn nữa có thể khiến người tin phục.
Một bên khác, Ninh Nghị cũng có người nhà như Đàn Nhi phải chăm sóc, thế cho nên giữa hai người không có nhiều thời gian rảnh giao lưu. Thường là Ninh Nghị lại đây chào hỏi một tiếng, nói một câu, Tây Qua thì lạnh lùng hếch cằm, lại sợ hắn bỏ đi, nàng sẽ hừ mũi hai tiếng tỏ vẻ không thèm quan tâm hắn. Mọi người xem buồn cười, Ninh Nghị không phật lòng, hắn đã thói quen da mặt Tây Qua mỏng.
May mà có chút thời gian im lặng ở chung với nhau. Sau khi giết hoàng đế, triều đình nhất định sẽ dồn hết sức muốn giết Ninh Nghị. Bởi vậy mặc kệ đi đến nơi nào, luôn có một, hai đại cao thủ đi theo bên cạnh Ninh Nghị. Hoặc là Hồng Đề, hoặc là Tây Qua, hoặc là Trần Phàm, Chúc Bưu, những người này đã về Lữ Lương. Hồng Đề cần ra mặt xử lý một số việc, bởi vậy Tây Qua đi theo hắn nhiều nhất.
Tây Qua từ nhỏ đi theo phụ thân tập võ, về sau đi theo Phương Tịch tạo phản, các loại bận rộn, di chuyển không khiến nàng cảm thấy mệt mỏi nhàm chán. Về vấn đề thống lĩnh Bá Đao Trang, Tây Qua trong thô có tế, nhưng nàng không phải loại người có thể sắp xếp gọn gàng hướng đi lớn, về điểm này thì Bá Đao Trang nhờ có tổng quản Lưu Thiên Nam. Khoảng thời gian sau đó đi theo Ninh Nghị bôn ba, Tây Qua thích tính cách tài hoa của người này, đôi khi Ninh Nghị ở trong phòng nói chuyện với người khác, làm ra sắp xếp, tính toán với đám quan quân, Tây Qua ngồi ở bên cạnh hay là ngồi trên nóc nhà chống cằm, thích thú lắng nghe.
Từ đây về sau qua hơn hai tháng, phát hiện người khác dường như không để ý nhiều tới quan hệ giữa nàng và Ninh Nghị, Tây Qua mới tiếp tục nói chuyện bình thường với hắn. Từ Lữ Lương di chuyển đến Tiểu Thương Hà, sắp xếp lên kế hoạch tương lai, trong quá trình Ninh Nghị hai lần rời núi làm việc, hai người tán gẫu hoặc là lúc ăn cơm, hoặc là khi ở bên đống lửa, hoặc là lúc đi đường, phần lớn đề tài liên quan chuyện tạo phản, tính toán về tương lai, dù vậy, mỗi lần ở chung và trò chuyện khiến Tây Qua thỏa mãn rồi.
Sự bất mãn của nàng đến từ việc khác.
Vì đại náo kinh sư, Bá Đao Trang lục tục đi khoảng hai nghìn người, sau khi xong việc chia thành từng nhóm hơn một nghìn người trở về. Bây giờ mùa đông càng sâu, phía nam tuy rằng có Lưu Thiên Nam trấn giữ, nhưng sau khi giết vua chẳng những sẽ bị bạch đạo chèn ép, cũng sẽ mở rộng tiếng tăm, người từ xa đến đầu vào, hoặc là trong trại lòng người rối loạn, Tây Qua làm trang chủ, tuy rằng mọi người không nói rõ nhưng dù thế nào nàng đều phải trở về một chuyến.
Còn về việc đi chuyến này nghe ngóng tin tức, gặp gỡ các loại vấn đề thì không đáng gì.
Sắc trời đã tối, phía trước đội ngũ đốt đống lửa, phương xa văng vẳng tiếng sói hú, ngẫu nhiên nghe nữ nhân bên cạnh mình oán trách hai câu, Ninh Nghị không phản bác lại. Nếu như Tây Qua ngừng nói, hắn sẽ kiếm chuyện bâng quơ nói với nàng. Lúc này cách đích đến đã không xa, mặt sông Tiểu Thương Hà đã xuất hiện trong tầm nhìn, đường sông kéo dài lên đầu nguồn, phía xa thấp thoáng cửa núi trong ánh lửa.
Canh gác phương xa cũng nhìn thấy ánh sáng từ bên này.
Đội ngựa đi trước, đi vào từ cửa núi Tiểu Thương Hà, đang lúc ăn cơm tối, sau đó đi vào thung lũng tầng thứ nhất, ánh sáng từ đống lửa kéo dài trên đất trống giữa mé đông sông và vách núi, nơi hơn bảy nghìn người tụ tập, ánh lửa dọc theo đường núi lan tràn ra ngoài đều là loang lổ. So với hơn mười ngày trước rời núi, lúc này trong thung lũng tăng thêm nhiều thứ, nhưng vẫn còn hoang vắng, trong đám người đã thấy bóng dáng con nít.
Nhà bạt to lớn dùng làm nhà ăn đã sớm dựng xong, quân nhân trong thung lũng đang xếp hàng ra vào, đường nét chuồng ngựa từ Biện Lương đặt ở phương xa, trừ ngựa vốn có trong Lữ Lương, còn có hai nghìn con ngựa giỏi tiện tay cướp luôn, chúng là tài sản quan trọng nhất trong núi hiện giờ, bởi vậy những kiến trúc này đều xây xong trước hết.
Ngoài ra trước khi Ninh Nghị rời đi, Tiểu Thương Hà thôn đã dựng một xưởng rèn sắt, một lò đất cao ở giữa sờn núi, đây là thợ thủ công đến từ Lữ Lương Sơn, vì để chế tạo một số công cụ xây dựng ngay tại chỗ. Nếu cần làm ra số lượng lớn, không tính tới nguyên vật liệu thì đành phải vận chuyển từ bên trại Thanh Mộc qua.