Mấy tháng qua mọi người ở chung với nhau, lúc này quanh nhà bếp ồn ào tiếng người, trong sân, những căn nhà gần đó cũng có người ra vào. Có mấy gã đầu mục của Bá Đao Doanh, có vài người thân tộc Tô gia như Tô Văn Định, có Chúc Bưu, Trần Đà Tử, có Hà Chí Thành, Lưu Thà Tông đến gặp Ninh Nghị, cũng có một số đệ tử lúc trước ở Hàng Châu như Trác Tiểu Phong đến góp vui. Tô Đàn Nhi mang theo Tiểu Thuyền, Quyên Nhi, những người trong nhà phụ trách kéo bàn ghế ra, bày bát đũa. Ninh Hi hơn bốn tuổi chạy tung tăng trong đám người, đi vào nhà bếp bưng một chén nước ra để đưa cho đệ đệ uống.
Đệ đệ của nó – con của Tiểu Thuyền – Ninh Kỵ một tuổi lẻ bốn tháng đang chậm rãi đi dưới mái hiên, miệng bập bẹ:
- Cha! Cha!
Bé lúc lắc như chim cánh cụt, lúc sắp té bị Tây Qua xụ mặt ở một bên nhìn vươn tay ôm lấy.
Ninh Kỵ lắc lư đầu, nhìn rõ người nâng mình, há mồm lộ ra răng sữa:
- Hi hi . . . Qua . . . dì!
- Ta tên Lưu Đại Bưu.
Tây Qua bế bé lên, nghiêm túc sửa đúng:
- Nào, gọi Đại Bưu a di đi.
- Tây . . . Qua!
- Ta không chơi với ngươi nữa!
Tây Qua đặt bé xuống chỗ cũ, một mình ngồi dưới mái hiên tiếp tục xìu mặt. Ninh Kỵ chập chững đi hướng nàng, tiếp tục ngoác mồm cười vô tư.
Tiểu Thuyền từ gần đó bước tới, thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Tây Qua thì che miệng cười, mặc kệ hai dì cháu.
Vân Trúc đã mang thai, mới chỉ lộ bụng, mặc đồ hơi dày là không nhìn ra. Cẩm Nhi cùng nàng ở trong phòng bày đặt bát đũa, vòng giao tiếp của các nàng tạm thời chưa hợp với đám phản tặc Trần Phàm, nhưng cũng bận rộn việc của mình. Từ khi lên bắc, Vân Trúc chủ yếu phụ trách sửa sang, quản lý một số sách chuyện gì từ kinh thành, nàng cực kỳ xuất sắc về âm nhạc, cầm kỳ thư họa cũng có đọc lướt và nghiên cứu sâu, hiểu biết chính thống một ít sách cổ, điển tịch có lẽ còn hơn Ninh Nghị.
Cũng bởi vậy nàng đi trại Thanh Mộc, sau đó đến Tiểu Thương Hà, việc nàng làm trừ sắp xếp sách vở ra, mỗi buổi trưa sẽ có khoảng thời gian nửa đến một canh giờ dạy tứ thư ngũ kinh chính thống.
Vì ổn định quân tâm, lúc này trong toàn bộ đội ngũ Tiểu Thương Hà sẽ mở nhiều cuộc họp. Tầng lớp dưới chủ yếu giảng giải vấn đề của Vũ triều, về thế cục từ đây về sau, tăng thêm cảm giác nôn nóng. Tầng lớp trên thường do Ninh Nghị chủ đạo, giảng tầm quan trọng của hiệu suất cho người tham dự hành chính nghe, giảng kỹ xảo quản lý, kỹ xảo sắp xếp các việc, giảng giải cho người của quân đội thì đa số là cách ổn định lòng quân, phân tích các loại đạo. Trong những buổi dạy đó có xen lẫn cách quảng cáo, truyền giáo kích động lòng người, cách quan tâm người khác, nhưng những thứ này cơ bản đều là căn cứ vào ‘dùng’ giáo trình giữa và ngắn hạn, giống như lớp dạy quản lý tốc hành ở hiện đại, diễn đàn tọa đàm của người thành đạt vậy.
Người thật sự đến học tập tri thức, có nhu cầu tiến bộ về mặt này thì không nhiều. Lúc Ninh Nghị ở Hàng Châu, có giảng một số tri thức Nho gia chính quy cho đám nhóc Đoàn Thanh niên Vĩnh Lạc, hội Chính Khí như Trác Tiểu Phong, phương pháp dạy học vỡ lòng hiện đại, các loại so sánh, để bọn họ nhanh chóng đọc hiểu một ít đạo lý, về sau những người này đến Miêu Cương, kiếm được tri thức đa phần là nhờ vào tự học. Lần này lên bắc, một số đứa nhóc biểu hiện ra hứng thú với học thức chính thống: Đạo lý. Ninh Nghị gửi bọn họ cho Vân Trúc, giảng giải một số nội dung trong sách chính quy.
Tuy Vân Trúc có thể quan điểm và tầm nhìn quá rộng thoáng về mặt này, nhưng giảng giải tri thức đúng khuôn mẫu. Đám người Trác Tiểu Phong cho rằng một vị sư nương yếu đuối mà có học thức uyên bác như vậy chẳng khác nào đại nho, lòng càng tôn trọng nàng hơn. Trong thời gian này, lục tục có con cái của một vài nhân vật trung tâm của Trúc Ký gia nhập lớp học, tuy không quá đông nhưng sinh hoạt của Vân Trúc ở đây trở nên tràn đầy.
Đám người nói cười, Ninh Nghị làm ít món ăn rồi trả lại lò bếp, không cản trở công việc của Đường Xu Liệt nữa. Ninh Nghị cùng đám người Đỗ Sát, Trần Phàm ở một góc sân nói chuyện, đề tài tự nhiên xoay quanh lần này thành Biện Lương bị phá, hoặc là bọn họ đi ra ngoài gặp gỡ nhiều tình huống.
Không lâu sau, Tần Thiệu Khiêm đeo bịt mắt, mặc nhung trang cũng đến. Các nam nhân vào một gian phòng, ngồi hết hai bàn lớn, nữ nhân và hài tử thì đi phòng khác. Tuy Tây Qua xem như một trong các thủ lĩnh, nhưng nàng cùng Tô Đàn Nhi đi phòng bên kia, ngẫu nhiên chơi với Ninh Kỵ mới bập bẹ biết nói, chốc lát sau Ninh Kỵ bị ghẹo khóc toáng lên, nàng lại xụ mặt ôm bé, bẻn lẽn dỗ dành.
Ngồi xuống, trò chuyện, mang thức ăn lên.
Khi Tần Thiệu Khiêm hỏi tình huống lần này rời núi, Ninh Nghị mới hơi lắc đầu.
Tiểu Thương Hà phải đối mặt vấn đề không nhỏ.
Đương nhiên, mặc kệ là ai khi giết một hoàng đế, cử binh tạo phản thì đều gặp phải vấn đề lớn.
. . .
Từ nửa năm trước, sau khi đám người Ninh Nghị giết vua, gặp gỡ vấn đề hàng đầu không nằm ở chỗ bị bộ khoái truy sát, tuy trên Kim Loan điện đám người Thái Kinh dựa vào hô to ‘bệ hạ gặp chuyện băng hà’ để phá thủ đoạn kéo dài thời gian của Ninh Nghị, nhưng sau đó kỵ binh của Lữ Lương xông vào cung thành, tiến hành một đợt xung phong với cấm quân trong cung, sau đó dựa theo kế hoạch đã đặt ra, nã pháo mấy đợt vào binh sĩ cứu viện và bình loạn trong thành. Trong hoàn cảnh đó của thành Biện Lương, du mộc pháo bắn phá làm thủ quân sợ vỡ mật.
Sau đó mấy nghìn binh sĩ Võ Thụy Doanh theo sự xúi giục của Tần Thiệu Khiêm xông vào thành, hỗn loạn lớn qua đi, thậm chí giằng co hai ngày hai đêm với cấm quân trong thành.
Lúc này hoàng đế băng hà, một đám đại thần như rắn mất đầu, đám người Ninh Nghị thì giành trước cướp sạch mấy chỗ quan trọng trong thành, thí dụ như Hàn Lâm viện, tàng thư các của hoàng cung, kho vũ khí của Binh bộ, Hỏa khí tư, nhà kho của Hộ bộ, nhà kho của Công bộ. Cướp nhiều sách vở, thuốc súng, hạt giống, dược liệu. Lúc ấy Đồng Quán cầm binh đã bị Ninh Nghị chém giết, mặc dù Thái Kinh đa mưu túc trí, trải qua nhiều sóng gió, có thể hạ quyết đoán, nhưng hắn vì cầu sống sót, ở trong hoàng cung làm hành vi sai khiến cấm quân bắn tên bị Ninh Nghị bắt lấy điểm yếu.
Ninh Nghị chẳng những không kiêng nể gì đưa tiếng xấu lấy lại sáu châu Yến Vân, tấm màn đen của các nhà các hộ tuyên truyền khắp thành, còn sắp xếp người ở trong thành một ngày tám mươi lần hô to chân tướng giết vua. Môn sinh của Thái Kinh ở khắp thiên hạ, cũng biết lúc ấy là phút giây quan trọng nhất, nếu chỉ có Đồng Quán bỏ mình, hắn cũng có thể việc gấp tòng quyền, tổng hợp quyền lực đối kháng Ninh Nghị. Nhưng hành vi này của Ninh Nghị quấy rầy tính toán sai khiến quân đội của Thái Kinh, thế cho nên các phương đều khó tránh khỏi do dự và đứng xem. Đám người Ninh Nghị thì ung dung đóng gói đống đồ, dùng xe ngựa kéo đi.