Sau khi rời kinh, đội ngũ đi không quá nhanh, trên đường lại có quân đội đuổi theo kịp. Lúc này trong tay Ninh Nghị có Võ Thụy Doanh quân gồm sáu nghìn năm trăm người, một nghìn tám trăm đội ngựa Lữ Lương Sơn, hơn hai nghìn chiến sĩ Bá Đao Doanh, cộng lại xấp xỉ hơn vạn. Phía sau đuổi theo đến gần thường là trận thế bốn vạn, năm vạn người, có tướng lĩnh ý thức được tác dụng của trọng kỵ, cho ít ỏi kỵ binh dưới tay mặc áo giáp vào, nhưng những điều này đều không có ý nghĩa.
Đám người Ninh Nghị liên tục hai lần đánh tan đại quân đuổi theo phía sau, không đuổi tận giết tuyệt binh sĩ đuổi theo, chỉ đánh tan. Chỉ có với tướng lĩnh của hai bộ đội này là bị kỵ binh Lữ Lương truy sát sau đuôi, chỉ huy sứ Võ Huy quân Hà Bình và thân vệ bên cạnh hắn bị Hàn Kính truy sát đến bờ Hoàng Hà thì bị bắt bêu đầu, từ đây về sau, quân đội đuổi theo chỉ làm cho có, không ra sức.
Cho đến nay, quân đội lục tục đánh bại Oán quân, có thể giằng co với người Nữ Chân, lại đại náo trong thành Biện Lương, giết quân đội của hoàng đế, sức chiến đấu chính trị đến đỉnh. Nhưng đỉnh cao đó mang theo mùi điên cuồng. Vấn đề lớn thật sự nằm ở chỗ tư tưởng và tương lai của đội quân này, không có bao nhiêu người thật sự dám suy xét chuyện này, một khi suy xét thì sẽ rơi vào mờ mịt. Nếu tình huống như vậy cứ kéo dài, ước chừng chưa đầy nửa năm quân đội cũng sẽ suy sụp.
Ninh Nghị nói một câu với tầng lớp trung tâm:
- Trong vòng một năm, kinh thành và phía bắc Hoàng Hà bị chiếm đóng, trong vòng ba năm, phía bắc Trường Giang sẽ bị chiếm đóng toàn bộ, đây là đại thế của người Nữ Chân, triều đình Vũ triều không thể cứu lại. Đến lúc đó trời lật úp, chúng ta có thể cứu con dân Hoa Hạ, cố gắng hết sức che chở.
Vì thẩm thấu câu nói này vào mỗi chỗ trong quân đội, lúc ấy Ninh Nghị làm nhiều việc, trừ dọc đường đi khiến người tuyên truyền tài liệu đen của thế gia Vũ triều đến tay cao môn đại hộ ở khắp các châu, làm dao động lòng người, cũng khiến bọn họ tự tàn sát nhau, việc tẩy não thật sự thì phát triển từ trong quân. Hội nghị từ trên cao xuống dưới, vạch ra từng sự kiện, phân tích cặn kẽ rót vào tư tưởng của người khác. Sau khi mấy thứ này thẩm thấu vào rồi thì phán đoán suy luận, tiên tri bước tiếp theo mới có chỗ đứng vững chắc.
Tiên tri về số phận của Vũ triều, sửa sang mục tiêu trong thời gian ngắn hạn và giữa, sửa sang dàn giáo và tính chuẩn xác của hành động, cũng ám thị nếu triều đình bị sụp đổ thì bên ta sắp phải đối mặt chỉ có kẻ địch. Vậy là lòng quân của Võ Thụy Doanh tạm thời ổn định trong dạng phán đoán suy luận này. Nếu những điều này vẫn không phát sinh sau một năm, phỏng chừng tâm lý của binh sĩ cũng chỉ có thể chống chọi đến lúc ấy. Nhưng mà, lính Kim chung quy vẫn là lần thứ hai xuôi nam.
Sĩ khí của một đội quân lại dựa vào chiến thắng của kẻ địch lớn nhất, điều này hơi mỉa mai, nhưng dù thế nào, sự thực là như vậy. Người Kim xuôi nam khiến đội ngũ ‘tạo phản’ này bước đầu đứng vững gót chân, cũng bởi vậy nên lúc tin thành Biện Lương bị phá truyền đến, trong sơn cốc mới tăng vọt sĩ khí, bởi vì tính chuẩn xác của bên ta lại lần thứ hai nâng cao, mọi người càng tin phục Ninh Nghị nhiều hơn nữa.
Nhưng dù đã mỉa mai cắm rễ nền móng buổi đầu thì với đám cao tầng như Ninh Nghị, khó khăn chỉ mới bắt đầu, trong đó cần đối mặt vấn đề lớn thứ nhất là trại Thanh Mộc sắp mất ưu thế địa lý của nó.
Trước khi quyết định giết Chu Triết, Ninh Nghị đã lên quy hoạch và kinh doanh hai năm cho trại Thanh Mộc. Hắn vốn là trùm kinh doanh, hiểu rõ và phối hợp cung với cầu cực kỳ quen thuộc. Tuy trại Thanh Mộc làm buôn lậu, nhưng dưới sự chỉ huy của Ninh Nghị, làm ăn với thương lữ qua lại, điểm yếu và điểm mạnh của bọn họ, thứ gì bọn họ có thể lấy được, thứ gì bọn họ cần, mỗi một món đều được chủ động phân tích và kiến nghị với trong núi. Trong thời đại này, không chỉ làm ăn với người, còn dạy người cách kinh doanh, chủ động phối hợp cung và cầu của hai nơi Vũ, Kim, đối với thương nhân thì nơi nào lớn, lợi nhuận đương nhiên cũng lớn theo.
Hai năm không quá dài, năm đầu tiên chỉ có thể nói là khởi bước, nhưng Mật Trinh Tư nắm giữ nhiều tư liệu, thông qua giúp nạn thiên tai, Trúc Ký cũng liên hợp rất nhiều thương nhân. Những thương nhân này, chính quy thì hợp tác làm ăn với Trúc Ký, còn không chính quy thì Ninh Nghị sẽ phái người của Lữ Lương Sơn tìm đối phương. Chờ tới năm thứ hai, người Kim xuôi nam, đạp phá Nhạn Môn Quan, tạm ngừng thương mậu biên giới, lúc ấy trại Thanh Mộc đã tăng trưởng kịch liệt.
Nếu Ninh Nghị không tạo phản, và người Kim không xuống nam lần thứ hai, mùa đông Cảnh Hàn năm thứ mười bốn chắc trại Thanh Mộc đã cắn một miếng thịt to trong thu nhập thương mậu biên giới của Nhạn Môn Quan, sau đó buộc quân đội chính thức trở mặt.
Trước mắt không cần lo điều đó, nhưng mà người Kim xuôi nam, cướp lấy phía bắc Hoàng Hà, cũng phá Biện Lương, một khi nó bắt đầu chính thức tiêu hóa mảnh đất này, buôn bán nam bắc không còn là buôn lậu, trại Thanh Mộc cũng hoàn toàn bị loại khỏi đường kinh doanh Nhạn Môn Quan.
Qua hơn một năm, trại Thanh Mộc cướp đoạt và tập trung nhiều tài nguyên, nhưng dù kinh thiên đến đâu cũng có mức độ giới hạn. Hai nghìn kỵ binh ra từ Lữ Lương Sơn, gần hai trăm trọng kỵ thiết giáp là trung tâm tài nguyên này. Thứ hai, trong trại Thanh Mộc cũng tích trữ nhiều lương thực, cái này không phải vì đã sớm có dự mưu, dù sao môi trường trong Lữ Lương Sơn không tốt, mọi người trước kia đều từng đói bụng, một khi dư dả thì chọn lựa hàng đầu là tích trữ lương thực.
Từ sau khi trại Thanh Mộc phát đạt, thu nhận sơn dân, lưu dân ở xung quanh, đào binh nam bắc, hiện đã có quy mô hơn hai vạn người, dù tăng thêm một vạn người thì vẫn đủ sức chống chọi khoảng một năm, nhưng ánh hoàng hôn đã bắt đầu xuất hiện.
Binh lính bình thường đương nhiên không biết gì hết. Cũng vì suy xét những điều này, Ninh Nghị lựa chọn dời căn cứ mới đi phía tây, dựa vào trại Thanh Mộc tạm đứng vững gót chân, thẩm thấu vào địa bàn Tây quân, khu vực này dân phong dũng mãnh, nhưng cảm giác trung thành với triều đình không quá mạnh, hơn nữa lúc trước Chủng Sư Đạo và Tần Tự Nguyên tiếc tài nhau, đám người Ninh Nghị cho rằng có lẽ đối phương sẽ nể mặt Tần Thiệu Khiêm đôi chút, không đến mức đuổi tận giết tuyệt, ít nhất trước khi Tây quân bị buộc phải đuổi tận giết tuyệt thì sẽ không ra quyết định dồn họ vào đường cùng.
Hai, ba tháng nay Ninh Nghị vận dụng tất cả người kể chuyện trong Trúc Ký đi theo đến đây, cử họ đến mấy châu huyện trong địa bàn Tây quân, giả dạng làm người sống sót kể quá trình giết vua chốn triều đình, chân tướng sáu châu Yến Vân, còn tuyên truyền sự tích hy sinh oanh liệt của Chủng Sư Trung. Trong khoảng thời gian này, Tây quân không ngăn cản quá kịch liệt, ngược lại bởi vì dân phong dũng mãnh, có khi người ta cảm thấy người kể chuyện nói xấu triều đình còn đánh một trận rồi đuổi đi. Nhưng cũng có nhiều người sùng bái Chủng Sư Trung, lòng đầy căm hờn sự yếu đuối của triều đình.