Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 805 - Chương 805: Thiên Địa Sụp Đổ, Đường Dài Từ Đầu 6

Chương 805: Thiên địa sụp đổ, đường dài từ đầu 6 Chương 805: Thiên địa sụp đổ, đường dài từ đầu 6

Ngoài ra, Ninh Nghị bắt đầu xây dựng mạng lưới thương nghiệp sơ bộ ở xung quanh, trong tay hắn có tư liệu của nhiều thương nhân, vốn có dính líu với Trúc Ký, nhưng hiện giờ đương nhiên không dám tiếp tục dây dưa với Ninh Nghị nữa, mà cũng không đáng lo, chỉ cần có dục vọng có nhu cầu thì hắn có thể xoay sở làm ra một số thứ.

Chỉ cần cho hắn một năm trên địa bàn Tây quân, với năng lực kinh thương của hắn thì có thể xâu chuỗi ra mạng lưới ích lợi liên kết các phương ở Tây Bắc, nơi mấy thế lực như Thổ Phồn, Tây Hạ, Kim quốc giao hòa, thậm chí vươn xúc tu đến Thổ Phồn, luồn vào Đại Lý.

Bóng đêm bao phủ, rừng hoang xanh um. Trong sân nhỏ ở sườn núi đang lúc ăn cơm chiều, bông tuyết bắt đầu rơi trong đêm.

Tiếng người ồn ào trong sân khi nhìn thấy bông tuyết rơi xuống thì dần thu nhỏ. Mùa đông đã đến, tuyết rơi là chuyện sớm hay muộn, nhưng khi bông tuyết rơi, rất nhiều vấn đề sẽ trở nên càng gấp rút.

Đương nhiên, đám người đều đi ra từ núi thây biển máu, sóng to gió lớn, từ lúc bắt đầu vùng lên thì đã có giác ngộ với nhiều việc. Năm nay, thậm chí mấy năm sắp tới sẽ gặp gỡ các loại vấn đề không đơn giản, đã chuẩn bị tâm lý như thế, còn lại chỉ là đi bước nào hay bước nấy, vượt qua từng việc một.

Bởi vậy tiếng cười tạm dừng một lúc rồi lại tiếp tục, trong cảnh tuyết rơi đợt đầu tiên, các nam nhân trò chuyện nhiều việc sắp tới. Trong phòng cách vách tụ tập đám nữ nhân, Tây Qua ôm bé Ninh Kỵ, đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ, hơi do dự, nhưng sau đó đứa nhỏ huơ hai tay chọc nàng cười. Tô Đàn Nhi ở một bên nhìn Tây Qua, khi ánh mắt hai người giao nhau, nàng mỉm cười dịu dàng.

Chờ tuyết lớn phong núi thì đường sẽ càng khó đi, đám người Bá Đao Doanh cần nhanh chóng lên đường xuống nam.

Đối với Tây Qua thì việc này khá phức tạp.

Nhưng hiện giờ, trong sân này, thung lũng này, Tây Bắc này, thiên hạ này đâu chỉ có một việc nhỏ phức tạp này mà thôi?

Bữa tối dần tàn trong bầu không khí náo nhiệt mà thú vị, ăn cơm chiều xong, Ninh Nghị đưa Tần Thiệu Khiêm ra ngoài, nhỏ giọng nói công việc:

- Chuyện ở kinh thành đã sớm dự đoán, không liên quan nhiều với chúng ta, nhưng bên Tây Bắc thì nên lấy hay bỏ đã thành vấn đề. Ngươi viết phong thư kia đã được chúng ta đưa đi từ lâu, hy vọng Chủng lão gia nể mặt Tần tướng, ít nhiều gì nghe lọt tai. Nhưng lần này Tây quân vẫn nhổ trại xuôi nam, hiện giờ bị bộ đội của Hoàn Nhan Xương chặn ở giữa đường, đã đánh nhau. Lý Càn Thuận tiến nam, mấy chỗ Tây Bắc thật sự sẽ xảy ra chuyện.

Tần Thiệu Khiêm nhìn bông tuyết ban đêm, siết chặt hai tay:

- Nữ Chân tấn công Biện Lương, Chủng lão gia sẽ phái binh cứu viện, vốn là chuyện đương nhiên, Tây Hạ chui chỗ trống quá giỏi, nhưng bên chúng ta còn chưa đứng vững gót chân, có thể làm được gì?

Tần Thiệu Khiêm ngẫm nghĩ nói:

- Chủng gia quân đã bị bám giữ ở phía nam, Chiết gia chỉ có thể tự bảo vệ mình. Nếu Lập Hằng cảm thấy có thể mạo hiểm hợp tác với Tây quân, vào lúc này cùng nhau thủ Tây Bắc thì ta có thể đi gặp Chủng lão trước, xem thử vì mặt mũi của phụ thân và huynh trưởng có thể nói vài câu không.

Ninh Nghị lắc đầu:

- Quá mạo hiểm.

Đoàn người bọn họ sau khi đến Tây Bắc, cũng mong Tây Bắc ổn định, nhưng song song đó, việc tuyên dương luận Vũ triều diệt vong là việc đoàn người Ninh Nghị phải thúc đẩy. Trước kia tạo phản, thanh thế của Võ Thụy Doanh và kỵ binh Lữ Lương lên cao chưa từng có trong biên cảnh Vũ triều, nhưng uy thế kinh thiên này không có bề dày, cũng không có tính dẻo, qua nửa năm, một năm dù chưa bị đánh tan thì cũng suy yếu nhiều. Thế lực chỉ nương một thoáng bá đạo này trên thực tế tùy thời đều có thể rớt xuống vách vực.

Trong thời gian hữu hạn, Ninh Nghị tiên tri người Nữ Chân xuôi nam, cũng tăng mạnh nền móng của trại Thanh Mộc, theo dõi sát sao trạng huống Tây Bắc. Tất cả điều này là mấu chốt cho bèo không rễ Võ Thụy Doanh có thể cắm rễ được hay không.

Trong quá trình thủ vệ Biện Lương, Tần Tự Nguyên và Chủng Sư Đạo có giao tình sâu đậm, về sau trận chiến thủ vệ Biện Lương kết thúc, vì chuyện Tần gia, Chủng Sư Đạo nản lòng thoái chí, từ đó nhìn ra được vị lão nhân trấn thủ Tây Bắc này có lòng trắc ẩn, nhưng sau khi giết vua tạo phản, muốn lợi dụng lòng trắc ẩn đó giữ quan hệ hai bên thì là chuyện không thể nào.

Dự cảm Tây Bắc có lẽ sẽ xuất hiện nguy hiểm, Ninh Nghị từng thỉnh Tần Thiệu Khiêm viết một phong thư đưa cho Chủng Sư Đạo, hy vọng hắn sẽ lấy Tây Bắc làm trọng. Nếu Nữ Chân lần thứ hai xuôi nam, dù Tây quân muốn xuất binh cũng nên để lại đủ binh lực, tránh cho Tây Hạ thừa dịp trộm cá.

Trên thực tế, không phải Chủng Sư Đạo không đoán trước được những chuyện này.

Nhưng trong quá trình lần đầu tiên thủ vệ Biện Lương đã mất nhiều Chủng gia quân, nếu muốn một mặt xuôi nam cần vương, một mặt giữ Tây Bắc, về mặt binh lực đã trở thành lựa chọn khó vẹn đôi bên.

Ninh Nghị kêu Tần Thiệu Khiêm viết phong thư đó không phải vì cố ảnh hưởng quyết định của Chủng Sư Đạo, nguyên nhân lớn hơn nữa là biểu lộ thái độ: Tuy ta giết hoàng đế nhưng không có ác ý với Tây Bắc. Dạo gần đây người kể chuyện của Trúc Ký tuyên truyền trong mấy thành trì ở Tây Bắc vẫn không bị người Chủng gia chèn ép gay gắt có lẽ trong đó có một phần vì lòng trắc ẩn của lão nhân.

Nếu hai bên đều hòa bình ở chung lâu thêm một chút, có lẽ sẽ xuất hiện cơ hội ngồi xuống đàm phán hoặc là hợp tác, nhưng trước mắt thì còn quá mau.

Lúc trong Biện Lương, Chủng Sư Đạo là một lão nhân hiền lành, nhưng hắn trấn thủ Tây Bắc mấy năm nay, thủ đoạn sát phạt quả quyết tuyệt đối là cao nhất. Có lẽ lão nhân có lòng trắc ẩn, nhưng nếu cảm thấy hắn mềm lòng nhẹ tay rồi mặt dày tìm tới cửa, vậy khả năng bị chặt đầu đưa đi kinh thành còn cao hơn được tiếp đãi như khách.

Lần này Nữ Chân tiến nam, Tây quân nhổ trại cần vương, bộ đội ở lại Tây Bắc không nhiều, vậy thì kế tiếp có ba hướng đi. Thứ nhất, hy vọng Tây quân với binh lực yếu kém nhưng mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, trong tính khả thi xa vời cắn răng bảo vệ Tây Bắc. Thứ hai, Tần Thiệu Khiêm đi gặp Chủng Sư Đạo, hy vọng lão nhân gia này nể mặt Tần Tự Nguyên, Tần Thiệu Hòa, nghĩ cho tình thế nguy cấp của Tây Bắc mà đồng ý hợp tác với Võ Thụy Doanh, bảo vệ bên này, cho dù không đồng ý, cũng hy vọng đối phương sẽ thả Tần Thiệu Khiêm rời đi. Thứ ba, yên lặng nhìn.

Nhưng khả năng thứ nhất quá nhỏ, khả năng thứ hai nếu thật sự thực hiện được thì đương nhiên là tốt nhất, được Chủng gia đón nhận thì Võ Thụy Doanh có thể dừng bước ở lại Tây Bắc. Nhưng làm gì có chuyện đẹp như mơ đến thế.

Bình Luận (0)
Comment