Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 806 - Chương 806: Thiên Địa Sụp Đổ, Đường Dài Từ Đầu 7

Chương 806: Thiên địa sụp đổ, đường dài từ đầu 7 Chương 806: Thiên địa sụp đổ, đường dài từ đầu 7

Ninh Nghị nhìn bông tuyết ban đêm, tạm dừng giây lát:

- Hy vọng Chủng lão gia nghĩ cho lê dân Tây Bắc mà hợp tác với chúng ta thủ thành. Giả thiết có thể thủ được, sau trận chiến này, Chủng gia quân không khác gì mưu phản. Tuy thành Biện Lương bị phá nhưng Vũ triều chưa mất, gửi gắm hy vọng vào mặt này thì không hiện thực lắm. Hơn nữa Tiểu Thương Hà chưa xây phòng xong, tiền chi ra vốn đã eo hẹp, còn thiếu người, khó khăn qua mùa đông, chúng ta có thể rút ra bao nhiêu người đi? Nếu hai bên có chút hiềm khích, chúng ta làm sao sống yên về sau?

Tần Thiệu Khiêm gật gù, sau khi vạch rõ chuyện này ra thì trong lòng hắn cũng cảm thấy tính khả thi nhỏ nhất, chẳng qua Ninh Nghị có tài hơn người thường, nói cho hắn nghe vì ôm chút hy vọng cầu may.

- Vậy . . . thế cục của Tây Bắc sẽ càng rắc rối.

- Ngày mai mở họp, lại cùng mọi người bàn bạc vậy.

Đây là việc lớn quan hệ đến hướng đi mai sau, hai người đánh tiếng trước với nhau, rồi Tần Thiệu Khiêm rời đi. Mọi người ở ngoài sân còn đang cười nói, một bên khác, Tây Qua và Phương Thư Thường nói mấy câu, nhận lấy hộp Bá Đao của nàng cõng trên lưng, dường như sắp đi làm chuyện gì. Thường ngày Tây Qua ra ngoài, nhiều lần để đám người Phương Thư Thường cõng giúp Bá Đao, theo như nàng giải thích là làm như vậy sẽ ra dáng hơn. Thấy Ninh Nghị nhìn qua, ánh mắt Tây Qua bình thản, hơi nghiêng đầu, bông tuyết rơi nhẹ trên người nàng, tiếp đó nàng xoay người đi hướng đường nhỏ ở bên cạnh.

Lúc này vốn nên tàn tiệc, mọi người lần lượt rời đi, Tây Qua một mình rời đi cũng không phải chuyện kỳ lạ gì. Không lâu sau, mọi người trong sân lục tục rời đi, đám tôi tớ dọn dẹp. Tô Đàn Nhi và Vân Trúc ngồi trên hành lang ngoài phòng, ngắm tuyết rời, tám chuyện.

Khi Ninh Nghị đi tới, Tô Đàn Nhi hỏi:

- Sao Tây Qua rời đi một mình vậy?

Tuy Đàn Nhi giỏi về tính toán tỉ mỉ nhưng cũng khá thích tính tình ngay thẳng của Tây Qua.

- Nàng ấy có việc riêng cần giải quyết.

Ninh Nghị đáp lại một câu, ngồi xổm xuống trước mặt hai người, nắm tay của Vân Trúc, nhìn phần bụng hở ra, hỏi:

- Sao rồi? Thân thể có khỏe không?

Vân Trúc cười gật đầu:

- Cũng khỏe.

Nét mặt của nàng điềm tĩnh, hơi gầy.

Đàn Nhi ở bên cạnh nói:

- Ngươi đi bên ngoài, nàng ấy mỗi ngày đều lo lắng cho ngươi.

Mạo hiểm lớn nhất thiên hạ bất ngờ giết hoàng đế, giơ cao cờ phản, sinh hoạt vốn có thay đổi chỉ trong một buổi tối, dù là người thân thiết đến mấy thì trong một chốc cũng khó tiếp thụ được. Vô luận là Vân Trúc hay Tô Đàn Nhi đều sầu lo vì chuyện này. Vân Trúc không muốn nói ra, nhưng khi Ninh Nghị đi ra ngoài thì nàng thường lo cho an nguy của hắn. Đàn Nhi thông minh tháo vát, nhưng cũng cố gắng nhẫn nhịn chuyện này.

Trong một buổi tối, cuộc sống của mọi người đều đã thay đổi.

Nửa năm, Vân Trúc rõ ràng gầy hơn một chút. Đôi khi Cẩm Nhi thẫn thờ, đám người Đàn Nhi, Tiểu Thuyền lo việc trong nhà, ngẫu nhiên trông hơi tiều tụy và bận rộn. Kinh thành phồn hoa, Giang Nam gấm vóc ngày xưa bỗng thành mây khói, vùng trời quen thuộc đột nhiên đi xa, dù là ai đều sẽ có cảm xúc, Ninh Nghị mong rằng thời gian sẽ vuốt lên tất cả, nhưng hắn ôm lòng áy náy với đám người thân này.

Đôi khi Ninh Nghị xử lý việc trong thung lũng sẽ mang Nguyên Cẩm Nhi theo cùng, đôi khi cùng Đàn Nhi, Tiểu Thuyền bận rộn đến nửa đêm, hoặc ở cùng Vân Trúc, nàng ngược lại sẽ đánh đàn, kể chuyện cho hắn nghe, đối với mấy người trong nhà thì tất cả điều này đều là ngày tháng êm đềm. Đối với Ninh Nghị, chuyện Vũ triều sẽ mất, phía nam sẽ sụp, đám người đã quen sống trong ngày tháng hòa bình trong một chốc đâu dễ sản sinh cảm giác nôn nóng? Dù là đám người thân thiết nhất với hắn như Đàn Nhi, Vân Trúc cũng không làm được.

Không bằng những binh sĩ này, trải qua chiến trường, từng đối diện người Nữ Chân, ngược lại sẽ cảm giác càng thêm thân mật.

- Mỗi lần đi xa nhà có nhiều cao thủ như vậy đi theo, các nàng cũng biết võ nghệ của nhóm Trần Phàm rồi, không dễ giết ta, đừng lo lắng. Lần này người Nữ Chân xuôi nam, Biện Lương bị phá, mọi chuyện chỉ là khởi đâu. Cả đám người đến vùng núi hẻo lánh này ở, nói đến thì không cần sợ bị cười, mấy năm sắp tới đều khó sống yên. Khiến các nàng như vậy, trong lòng ta thấy thẹn, nhưng một số cục diện sẽ càng lúc càng rõ ràng, người có thể xem hiểu cũng sẽ càng lúc càng nhiều.

Đàn Nhi mỉm cười nói:

- Ta không quan tâm điều này, Vân Trúc cũng không quan tâm. Ngươi an tâm thì chúng ta an tâm.

Tuy Đàn Nhi nói vậy nhưng lần này tin tức có thể khiến mọi người trong sơn cốc ủng hộ ít nhiều gì khiến các nàng yên lòng.

Đàn Nhi chợt nhớ đến một điều, bổ sung thêm:

- Nhưng Lý cô nương nghe tin tức này e rằng sẽ cảm thấy khó chịu.

Ninh Nghị trầm ngâm:

- Nàng ấy à . . .

Vân Trúc nói:

- Chắc cô nương ấy đã nghe được tin tức, chốc nữa ngươi rảnh thì hãy đi thăm nàng ấy đi.

. . .

Ban đêm tối mờ, tuyết đang rơi, tầm nhìn đằng trước một bên là con sông nhỏ uốn lượn, một bên là đồi núi hoang vắng. Trong đêm tuyết ngẫu nhiên có đèn sáng ở phía trước. Ninh Nghị kêu người bên cạnh đưa cho cây đuốc, hắn chuyển qua đường núi ở phía trước.

Nửa năm trước, đại náo Biện Lương một trận rồi rời kinh, Ninh Nghị xem như bắt cóc Lý Sư Sư. Muốn nói là thuận tay cũng tốt, cố ý cũng thế, đối với một ít chuyện có thể xử lý thì Ninh Nghị đều đã cố gắng hết sức giải quyết. Như Tô gia ở Giang Ninh, Ninh Nghị xếp người bắt cóc bọn họ lên bắc, hiện sắp xếp ở trong trại Thanh Mộc. Đối với người nhà của Vương Sơn Nguyệt, Ninh Nghị từng khiến người tới cửa, về sau còn đánh mấy nữ nhân cầm quyền trong nhà của hắn một trận, chỉ bắt tiểu thư Vương đã đính hôn với Chúc Bưu đi, tiện thể đốt nhà của Vương gia, xem như phân rõ giới hạn.

Sự tình đi đến bước này, không còn đường dịu dàng ngọt nhạt nữa. Đối với Sư Sư, lúc ở trong kinh hai người qua lại nhiều, dù không có tình riêng, sau khi Ninh Nghị tạo phản, Sư Sư cũng khó sống yên ổn, bao gồm hai ‘bạn chơi cùng lúc nhỏ’ của hắn là Vu Hòa Trung và Trần Tư Phong, Ninh Nghị cứng rắn bắt cóc hết đưa ra ngoài, muốn đi hay ở thì tùy bọn họ.

Vì chuyện phát sinh ở Tần gia, Lý Sư Sư có lòng oán giận, nhưng nàng cũng khó chấp nhận việc Ninh Nghị đột nhiên nổi khùng lên. Vì chuyện như vậy, trên đường đi Sư Sư từng tranh luận với Ninh Nghị mấy lần, nhưng mặc kệ luận điệu như thế nào đều vô nghĩa với Ninh Nghị.

Từ đây về sau Ninh Nghị từng khiến Hồng Đề phân phối hai võ giả nữ bảo hộ Sư Sư, nhưng nàng không cố gắng trốn đi, theo đội ngũ đến Tiểu Thương Hà, giúp đỡ Vân Trúc sửa sang một số điển tịch. Đối với đại thế thiên hạ này, nàng không thấy được hướng đi, đối với việc Ninh Nghị giết vua, nàng không cảm thấy đây là việc phải làm, đối với lý do giết vua, nàng không thể hiểu nổi, đối với Ninh Nghị, cảm giác đã trở nên xa lạ. Nhưng dù thế nào, về cá nhân, ở trong hoàn cảnh như vậy tựa như sông lớn chảy cuồn cuộn bỗng gặp tảng đá to, nước sông bị chặn lại một tích tắc, nhưng vô luận chảy về phương hướng nào thì kế tiếp đều là dòng nước chảy xiết làm người ta tan xương nát thịt.

Ninh Nghị đi đến phòng nhỏ sáng ánh đèn, trong bóng tối bên cạnh phòng, một nữ nhân mặc áo xanh rộng rãi đang ngồi trên thân cây nghiêng ngắm tuyết, lúc Ninh Nghị tới gần, nàng nghiêng đầu nhìn hướng bên này.

Ninh Nghị chần chừ giữa đường, sau đó thả lỏng, cất bước đi qua:

- Nàng là một nữ nhân mà lòng lo thiên hạ, nhưng tội gì bỏ ăn?

- Ngươi . . .

Nữ nhân tên là Sư Sư giọng hơi trầm thấp, nàng ho khan, tạm dừng rồi hỏi:

- Thành Biện Lương phá?

Người đẹp nhờ lụa, Phật dựa vào áo vàng, lúc ở Phàn Lâu, các nữ nhân mặc tơ lụa, đeo vàng bạc, dù thời tiết lạnh đến mấy thì trong lâu chưa từng tắt than lửa. Nhưng giờ phút này đến Tây Bắc, dù là nữ nhân ngày xưa diễm danh truyền khắp thiên hạ thì lúc này trông hơi mập mạp, trong bóng tối chỉ thấy vóc dáng đẹp hơn phụ nhân bình thường một chút, nghe ngữ khí có chút uể oải.

Ninh Nghị gật đầu:

- Ừ, phá rồi.

- Ngươi vui không?

- Cũng tạm, nó bị phá thì ta mới đứng vững gót chân.

- Mấy chục vạn người ở trong thành . . .

- Dự đoán được nó sẽ phá nên ta mới muốn đi. Dự đoán được mấy chục vạn người thêm cộng lại cũng không thắng nổi mấy vạn người, cho nên, ta mới không muốn bị bọn họ hại chết.

Sư Sư cúi thấp đầu:

- Ngươi vẫn nói như thế, đó là mấy chục vạn người . . .

Ninh Nghị ngồi xuống thân cây bên cạnh:

- Lần đầu tiên Nữ Chân xuôi nam, chúng ta bảo vệ kinh thành, đã chết rất nhiều người, nhưng mọi người vẫn cảm thấy có thể giữ Biện Lương. Thương nhân, người rảnh rỗi từ bốn phương đều tụ tập ở kinh sư. Sau khi ta giết Chu Triết, mọi người cảm thấy không đúng, nhân khẩu trong kinh tứ tán, giảm gần hai phần. Suy nghĩ theo chiều hướng tốt thì ít nhất hai phần nhân khẩu này tạm thời do ta cứu.

Hắn gõ thân cây:

- Cũng chỉ là tạm thời.

Sư Sư nói nhỏ:

- Ta nói không lại ngươi.

Bình Luận (0)
Comment