Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 807 - Chương 807: Thiên Địa Sụp Đổ, Đường Dài Từ Đầu 8

Chương 807: Thiên địa sụp đổ, đường dài từ đầu 8 Chương 807: Thiên địa sụp đổ, đường dài từ đầu 8

Một lúc sau, Sư Sư nói:

- Lúc trước có việc cầu ngươi, ngươi . . .

- Thay nàng sắp xếp hai con đường, hoặc đi phía nam, tìm một thành nhỏ mai danh ẩn tính, hoặc đi vòng qua Đại Lý, nếu cẩn thận thì không chừng có thể yên ổn sống hết đời. Cuốn nàng vào vụ việc, là ta nợ nàng.

Bông tuyết lặng lẽ rơi, hai người ngồi trên thân cây nghiêng này ngữ khí bình thản, nói xong câu đó đều im lặng. Bể đời tràn lan, lời này nghe sáo rỗng, sau lúc này, nàng sẽ xuôi nam, dù thế nào thì cũng rời xa sinh hoạt vốn có. Đội quân này sẽ ở lại Tiểu Thương Hà giãy giụa cầu sinh.

Nghĩ đến những điều này, Sư Sư buồn bã hỏi:

- Thật sự không thể khuyên ngươi sao?

Chuyện này thật ra không cần hỏi nhiều thêm, im lặng một lúc, Ninh Nghị nở nụ cười trong bóng tối.

. . .

Lúc bông tuyết rơi xuống Tiểu Thương Hà, cách phía đông mấy nghìn dặm, trong châu thành ở Phần Châu, máu và lửa đang nối liền một mảnh.

Cung tiễn thủ đang bắn chết những người chạy ra từ sân nhà đang cháy. Đây là địa bàn của Hà Bắc Hổ Vương Điền Hổ, tướng quân dẫn dắt đội ngũ này tên là Vu Ngọc Lân, hắn đang đứng phía trước đội ngũ nhìn mọi thứ bị đốt cháy.

Quay đầu lại, có một bóng dáng đứng trên tiểu lâu gần đó, lạnh lùng nhìn.

Lúc này tòa nhà đang bốc cháy thuộc về thủ lĩnh dưới tay Nhị đại vương Điền Báo, Miêu Thành, người này giỏi về mưu kế, có chút tài năng làm việc kinh thiên, sau khi được trọng dụng thì luôn rêu rao huênh hoang, đến về sau càng vênh váo ngang ngược, bây giờ bị thất thế trong đấu tranh, thậm chí cả nhà bị giết.

Miêu Thành chọc phải đối đầu là nữ nhân đứng trên tiểu lâu ở hậu phương kia. Nữ nhân mặc áo xám, trong ngày đông trông mỏng manh mà gầy guộc, khiến người xem đều cảm thấy hơi lạnh, nhưng dường như nàng không hề cảm giác được. Nữ nhân nhìn phủ đệ đốt cháy một lúc rồi ngồi xuống trước cửa sổ trên lầu, uống trà lạnh, xử lý công việc.

Nguyên gia đình Miêu Thành bị giết gần hết, Vu Ngọc Lân xoay người đi lên lầu. Ngọn đèn trước khung cửa sổ chập chờn, bóng dáng mảnh khảnh, nước trà đã lạnh, giấy bút trên bàn và bánh khô cứng trong tay nữ nhân tạo thành một bức tranh lạnh lẽo mà cô độc, nữ nhân này sống không thoải mái chút nào, nhưng nhiều người dưới tay Điền Hổ đều đã bắt đầu sợ nàng.

Ban đầu không phải như vậy.

Khi nữ nhân này gia nhập vào dưới tay Hổ Vương, lúc đầu có hơi hướm lấy sắc hầu người, dùng nhan sắc lọt vào pháp nhãn của Hổ Vương, sau đó vì bày ra năng lực mà được trọng dụng. Trước khi nhận nhiệm vụ đi hướng Lữ Lương Sơn thì nàng thuộc loại nữ nhân hơi cố gắng nhưng còn chút yếu đuối, sau khi trở về từ Lữ Lương Sơn, nàng mới bắt đầu trở nên hoàn toàn khác hẳn.

Sau này Vu Ngọc Lân mới biết nàng có thù giết cha với Tâm Ma, có mối hận bị hủy nhà, nhưng sau lần trải qua trên Lữ Lương Sơn, dường như nàng nghĩ thông cái gì. Nàng chủ trương gắng sức thực hiện hợp tác kinh thương với trại Thanh Mộc Lữ Lương, nắm chặt con đường kinh doanh này. Sau đó nàng chẳng những là làm việc quả quyết, gần như không còn ham muốn trong cuộc sống, nàng không chăm chút vẻ ngoài nữa, chỉ mong gọn gàng sạch sẽ, không kén chọn thức ăn, không ăn mặc xinh đẹp theo sở thích của nữ nhân nữa.

Ngủ trên giường cứng cấn lưng, ăn bánh khô cứng lương thô, trong một, hai năm nay nàng nhanh chóng gầy rọp, trông lạnh lùng như con nhện có độc. Nhưng không thể phủ nhận là chuyện gì giao nàng làm đều tươm tất. Điền Hổ không quan tâm việc này, nếu muốn nữ nhân thì vươn tay là có, nhưng người có thể làm tốt công việc thì không nhiều. Không có quan hệ xác thịt, Điền Hổ ngược lại càng tin tưởng Lâu Thư Uyển hơn. Vu Ngọc Lân cũng bởi vì quen biết cũ nên có nhiều chuyện sẵn sàng hợp tác với nàng, cũng nhờ thế mà được lợi nhiều.

Vì cầu ích lợi, nhẫn nhịn thù giết phụ thân, chém đứt dục vọng riêng, chỉ mong lớn mạnh bản thân. Vu Ngọc Lân biết nữ nhân trước mắt không có chút võ nghệ, nếu đấu tay đôi thì hắn dùng một ngón tay có thể chọt chết nàng, nhưng khoảng thời gian này tới nay, nàng ở trong lòng luôn đại biểu cho hai chữ đáng sợ. Nhưng Vu Ngọc Lân không hiểu, từ đầu tới đuôi, nữ nhân này muốn cái gì?

Lần này Nữ Chân lần thứ hai xuôi nam, thiên hạ loạn lớn, bên trong triều đình của Hổ Vương có nhiều âm thanh kiến nghị lấy trại Thanh Mộc, đánh phản tặc Võ Thụy Doanh, vậy thì sẽ được lòng dân thiên hạ. Cho dù không đánh thắng được Võ Thụy Doanh, thừa dịp sơ sẩy cướp trại Thanh Mộc cũng là một nước cờ hay. Nhưng Lâu Thư Uyển giữ ý kiến phản đối với việc này, Miêu Thành chỉ trích thẳng mặt rằng nàng quen biết với phản tặc giết vua kia, ăn cây táo, rào cây sung.

Lúc phát sinh tranh chấp chính trị trên triều đình, Vu Ngọc Lân còn ở vùng đất bên ngoài, không lâu sau hắn thu được chỉ thị của Lâu Thư Uyển đến đây, cầm lệnh tay của Điền Hổ, giết cả nhà Miêu Thành vào hôm nay.

Trong ánh sáng ngọn đèn, có thể nhìn rõ đường nét khuôn mặt tinh trí ngày xưa của nữ nhân, nàng ngẩng đầu lên, lên tiếng chào hỏi Vu Ngọc Lân, nói cảm ơn, nhưng nụ cười không ấm áp, tiếp đó lại cúi đầu xem mấy thứ trên bàn.

Vu Ngọc Lân trò chuyện đôi câu:

- Thủ đoạn của Lâu cô nương thật giỏi . . .

Sau đó hắn lại hỏi:

- Chuyện trại Thanh Mộc, tại sao Lâu cô nương chủ trương không ra tay?

Nữ nhân thuận miệng trả lời, không chút do dự:

- Bọn họ là kẻ địch của thiên hạ thì sẽ có người trong thiên hạ đánh họ, chúng ta đánh thắng được, cần gì vội vàng làm căng thẳng mối quan hệ.

- Nhưng sau khi giết vua, trại Thanh Mộc đã dao động căn cơ, Theo ta được biết, mấy năm dựa vào địa lợi, trại Thanh Mộc thu hoạch được nhiều, nếu có thể thừa cơ bắt lấy sẽ có lợi cho bên chúng ta.

- Chỉ vì một chút căn cơ dao động mà quên đi thực lực nghênh chiến ngay mặt với người Nữ Chân của Võ Thụy Doanh?

Lâu Thư Uyển cười cười, đẩy ra một xấp đồ vật:

- Đây là việc thứ nhất Ninh Lập Hằng làm sau khi đến trại Thanh Mộc, ban bố ‘mười hạng lệnh’ này, Vu huynh có xem qua chưa?

- Ta có nghe nói, đều là mấy thứ vô dụng.

- Không phải vô dụng, mỗi mục trong mười hạng lệnh thoạt trông đều là quy củ mọi người ước định mà hình thành. Hạng thứ nhất, thoạt trông rất không thuận miệng, Lữ Lương là Lữ Lưong của người Lữ Lương, tất cả pháp quy lấy ích lợi của Lữ Lương làm tiêu chuẩn, kẻ trái với ích lợi này giết không tha. Hạng thứ hai, không thể xâm phạm tài sản riêng của cá nhân . . . mười hạng quy định thoạt nhìn chỉ là đạo lý mà mấy lão sinh* thường nói đến, nói một ít thưởng phạt đơn giản, mọi người đều biết, nhưng dùng chữ định ra quy củ thì sẽ có căn cơ.

(*) Lão sinh: Thư sinh già, người lớn tuổi có học thư.

Ngữ điệu của Lâu Thư Uyển không nhanh, bình thản lạnh nhạt, nàng thu về ánh nhìn, tạm dừng rồi nói tiếp:

- Sau khi lấy được mười hạng lệnh thì ta nghiên cứu hai tháng, tiếp đó cơ hồ là trích dẫn một phần, viết tỉ mỉ rồi giao cho Hổ Vương. Phỏng chừng không lâu sau Hổ Vương cũng sẽ ban bố ra mệnh lệnh. Chuyện người trại Thanh Mộc giết vua chịu áp lực rất lớn, đúng là căn cơ dao động, bên chúng ta không có vấn đề, cứ làm từng bước một thì chúng ta chiếm lợi.

Vu Ngọc Lân nhíu mày hỏi:

- Dù có chút tác dụng nhưng trại Thanh Mộc dù sao chịu ảnh hưởng, liên quan gì đến bên chúng ta có ra tay hay không?

- Đây chỉ là ý tưởng của cá nhân ta. Đối với người như vậy, nếu không có nắm chắc đánh chết hắn thì đừng tùy tiện trêu vào.

Lâu Thư Uyển nhếch môi, trông hơi sầu thảm:

- Hắn dám giết cả hoàng đế, ngươi cho rằng hắn nhất định sẽ không giết đến Phần Châu, Uy Thắng sao?

Vu Ngọc Lân lặng im giây lát, hắn là người lãnh binh, theo lý thuyết không nên băn khoăn quá nhiều về việc chiến đấu, nhưng trước mắt, hắn cảm thấy khả năng này rất cao.

Thoạt nhìn Ninh Lập Hằng lý trí điềm tĩnh, nhưng khi nổi khùng lên thì làm thịt hoàng đế trước triều, thành kẻ địch với thiên hạ, không chút lý trí, căn bản là người điên!

Lửa đang đốt cháy ngoài khung cửa sổ, Lâu Thư Uyển nhìn thoáng qua:

- May mà hắn hiện giờ đi đến Tây Bắc, muốn đứng vững gót chân không dễ dàng. Không nói đến quân đội của triều đình, lần này Nữ Chân xuôi nam, Tây Bắc trống rỗng, vua Tây Hạ rất có thể sẽ bắt lấy cơ hội, thu phục Hoành Sơn, thậm chí xuôi nam Vũ triều. Hắn khó sống yên ổn, chắc chắn sẽ dốc hết những gì mình có ra, bài bố lên kế hoạch, ta thua xa hắn, bàn về ánh mắt mưu đồ thì ta là hạng nữ nhân, bị giới hạn nhiều. Có hắn làm thầy, ta nhất định phải ở phía trước học tập . . .

Ánh lửa tàn phá, trên lầu, ngữ khí bình thản và bóng dáng đơn bạc toát ra mùi máu và sắt.

Vu Ngọc Lân gật đầu, nói:

- Cũng phải, liệu hắn có chống đỡ được Tây Hạ hay không cũng khó nói.

Bình Luận (0)
Comment