Cùng là ánh lửa cũng từng xuất hiện trong thành Hàng Châu phía nam vào mấy năm trước, bây giờ ký ức ùa về trước mắt mấy huynh đệ Tề gia.
Tiểu Thương Hà, trong bông tuyết rơi, mấy người Tề Tân Dũng, Tề Tân Nghĩa, Tề Tân Hàn trông thấy nữ nhân một mình lại đây. Nữ nhân kia không cao kều, nhưng hình thể cân xứng, mặt hơi tròn, có chút đẹp, nhưng hơi kiêu kỳ. Nàng bước tới, dựng đứng cái hộp dài sau lưng xuống đất.
Trong võ giả dưới trướng của Ninh Nghị có mấy nhánh dòng chính, ba huynh đệ Tề gia thuở đầu đi theo hắn được thống lĩnh một nhánh, sau này Chúc Bưu vào, mang theo một số người lục lâm ở Sơn Đông, cộng với sau này thu thêm người thì gộp vào một nhánh. Trong khoảng thời gian này tới nay, trên dưới một trăm người đi theo huynh đệ Tề gia đều biết lão đại của mình và Bá Đao đến từ phương nam này quen biết nhau, đôi khi có xích mích, ma sát. Lần này nữ nhân một mình đến, trong khu vực bờ sông này lục tục đi ra nhiều người.
Bờ sông có gió, thổi vạt áo trên người nàng bay phần phật, sợi tóc cũng bay trong gió.
Lưu Tây Qua đứng ở đó, cất cao giọng nói:
- Ta sẽ quay về nam, có một số việc kéo dài nửa năm, đã đến lúc phải giải quyết. Mấy vị Tề huynh thấy sao?
Đây là chuyện thuộc về cao tầng, bên kia im lặng giây lát, Tề Tân Dũng đi ra khỏi nhà, lạnh lùng nói:
- Thù giết cha thì giải quyết như thế nào?
Tề Tân Hàn đang tắm rửa ở bờ sông gần đó, lõa nửa người trên kéo cây thương đi tới, hơi nước trên người hắn bốc hơi. Tề Tân Nghĩa đứt một bàn tay cầm thương đứng một bên khác, sống lưng thẳng tắp.
Lưu Tây Qua quét mắt qua bọn họ:
- Hai biện pháp, thứ nhất, vẫn là điều kiện cũ, ân oán tích lũy giữa họ Tề và họ Lưu, ba người các ngươi, một mình ta đánh tay đôi theo quy củ giang hồ, sống chết không trách ai!
Trong ba huynh đệ Tề gia, Tề Tân Nghĩa đứt một tay lúc tác chiến với Nữ Chân, Tề Tân Dũng trong người mang vết thương. Tề Tân Hàn làm tiểu đệ trải qua tôi luyện, lúc này đã như lưỡi dao bén mở lưỡi, có khả năng đi lên cao hơn. Bọn họ lắng nghe nữ nhân này nói chuyện.
- Thứ hai, Tề thúc là trưởng bối của ta, ta giết hắn, về tư thẹn trong lòng, các ngươi muốn chấm dứt thì ta đến trước linh vị của hắn, đâm ba nhát sáu lỗ, về sau thanh toán xong ân oán. Hai biện pháp này các ngươi hãy chọn một cái đi.
Khuôn mặt Tây Qua tinh xảo, trông có nét thiếu nữ Giang Nam yếu mềm, nhưng mà nàng chấp chưởng Bá Đao Trang nhiều năm, lúc này gió thổi lên, chỉ nói vài câu đã cho người quan cảm là phong phạm tông sư anh tư hiên ngang.
Có thuộc hạ của huynh đệ Tề gia khịt mũi nói:
- Ngươi và ông chủ quen biết, nói gì mà ba dao sáu lỗ, ngươi ba dao sáu lỗ thì lão đại nhà ta đã không ở đây . . .
Hắn chưa nói xong, Tề Tân Dũng nghiêng đầu quát khẽ:
- Ngậm miệng!
Tây Qua liếc người kia:
- Muốn báo là thù giết cha, trên đời này làm gì có chuyện đều theo ý của mình. Về phía vị Tề gia ca ca, hãy chọn đi.
Tây Qua cầm một cây đơn đao, dứt lời liền cắm phập xuống đất. Trong gió tuyết, hai bên nữ nhân một cái là lưỡi dao to Bá Đao, một bên là đơn đao sắc bén, hiên ngang đứng thẳng.
Phía đối diện, trong mắt Tề Tân Hàn lóe tia dứt khoát, cầm thương bước tới trước.
. . .
Thành Biện Lương, nỗi bi thương lớn lao mới chỉ bắt đầu.
Xe ngựa chạy qua đầu đường, Đường Khác ở trong xe nghe tiếng động hỗn loạn từ bên ngoài vọng vào.
Từ sau vụ thiên sư Quách Kinh, Nữ Chân vây quanh nội thành Biện Lương đã mấy ngày, hiện giờ vì trả số tiền lớn bồi thường cho người Nữ Chân mà quân đội bắt đầu xét nhà, sưu tập vàng bạc của từng nhà trong thành.
Nhưng đây chưa phải điều khiến người tuyệt vọng nhất. Lúc tiếng khóc mắng nhiếc nhọn vang lên, một đội binh sĩ đang theo danh sách bắt phụ nữ trong hộ gia đình ở ven đường ra ngoài, chủ nhân gia đình này là một viên ngoại nhỏ, cố gắng ngăn cản nhưng bị binh sĩ đá té xuống đất.
Tiếng khóc của phụ nữ và con nít hòa vào nhau, nhìn qua khe hở từ tấm mành thì thấy viên ngoại đầu rơi máu chảy đang vật lộn với binh sĩ, khóc la:
- Buông tay! Buông tay! Đám xấu xa các ngươi! Trong nhà các ngươi không có thê tử nữ nhi sao? Buông ra! Ta sẵn sàng thủ thành, ta sẵn sàng đánh với chó Kim! A!!!
Tiếng khóc của nam nhân trưởng thành cô đọng tuyệt vọng, tiếng la của thê tử, người nhà của hắn thì sắc nhọn mà khàn khàn. Người ở ven đường thấy cảnh này đều sắc mặt tái nhợt, nhưng ngay cả kẻ bắt người cũng mặt trắng bệch.
Đúng vậy, mỗi người đều có thê tử nữ nhi, viên ngoại này có, một số binh sĩ, người tương quan cũng có. Người Nữ Chân đã lắp sẵn các vũ khí công thành ở bên ngoài tường nội thành, đòi lấy vàng bạc, nữ nhân, các thợ thủ công kỹ thuật. Điều ước này là bất đắc dĩ, chẳng có chút đạo lý, trong thành đã dọn rỗng quốc khố. Các đồ chơi quý báu trong hoàng cung đều bị dọn ra, sau đó vì lấp đầy con số mà người Nữ Chân đưa ra, chuyển sang cướp đoạt toàn thành. Về nữ nhân thì kỹ hộ* trong kinh đã bị áp ra ngoài hết, rồi đến thê tử nữ nhi trong gia đình chưa từng tham dự thủ thành trong đại chiến, rồi tới quả phụ không có nam nhân trong nhà, e rằng các quả phụ đều không may mắn thoát khỏi.
(*) Kỹ hộ: Hộ tịch kỹ nữ. Thời xưa có các loại hộ tịch như hộ tịch quan, hộ tịch thương nhân, hộ tịch nô lệ, hộ tịch người hầu, hộ tịch như sự phân loại cấp bậc của con người sang hèn.
Đường Khác đã là tể tướng, là Tả tướng đương triều cao quý, nguyên nhân hắn đi lên vị trí này là bởi vì hắn từng là phe chủ hòa. Đánh nhau cần dùng phe chủ chiến, nghị hòa tự nhiên dùng phe chủ hòa. Đám quan lớn trong triều đình mong đợi Đường Khác làm phe chủ hòa sẽ rành rọt về việc nghị hòa, có thể bàn kết quả tốt đẹp hơn với người Nữ Chân. Nhưng người không có chút tiền cược nào thì lấy gì đàm phán?
Một đường khóc la vật lộn, một đường hỗn loạn buồn rầu, cũng có người té ngã giữa đường, hoặc chửi ầm lên, hoặc khổ sở cầu xin. Đường Khác ngồi trong xe ngựa, không có bất cứ động tĩnh, tất cả mệnh lệnh đều là hắn ký tên phát ra, bao gồm mệnh lệnh đang đưa hướng phủ của đám người Thái Kinh, muốn bắt nữ quyến trong phủ của họ ra.
Đường Khác cứ như thế về nhà, mở ra cửa phủ, trong đình viện cũng ồn ào tiếng khóc và cầu xin của nữ nhân, trong đó có tôn nữ mà hắn thương yêu nhất. Tôn nữ nhào tới nhưng bị gia đinh kéo ra, thân hình và đầu ngón tay Đường Khác khẽ run, đi từ hành lang bên cạnh ra ngoài.
Ngày này, hàng trăm, hàng nghìn nữ nhân bị gom lại, trong đó có còn là khuê nữ, có đã gả làm vợ của người, có người đã chết trượng phu, nhi tử, còn có người bị buộc xa con thơ ở trong thành khóc ré đòi ăn, người nhà của các nàng ở bên ngoài gào khóc, van xin, đang tìm kiếm các loại quan hệ, nhưng mà hết thảy đều đã vô nghĩa, khi ngày này qua đi, bọn họ bị đưa vào quân của người Nữ Chân ở ngoài thành, cho đám quân nhân vây thành gian dâm tìm niềm vui.
Cùng một ngày, Tĩnh Bình hoàng đế mới kế vị nửa năm cũng vào quân doanh Nữ Chân, định nịnh bợ Hoàn Nhan Tông Vọng, làm nguôi cơn giận của kẻ xâm lược. Lúc này ít ai biết rằng vị vua này sẽ không trở về được nữa.
Nhưng so sánh với trong vòng hai, ba tháng sắp tới gần mười vạn người gặp phải bất hạnh, so với nghìn vạn người trên mảnh đất Vũ triều từ nay về sau gặp bất hạnh thì chuyện Tĩnh Bình hoàng đế gặp phải không có gì đặc sắc để viết.
. . .
Cùng lúc đó, Tây Bắc, thành Thanh Giản.
Trong nhà cũ của Chủng gia, lão nhân nhìn đốm sáng ngọn đèn treo cạnh giường, ngơ ngẩn thẫn thờ, hắn im lặng rất lâu, chỉ có ngực nhè nhẹ lên xuống liên tục, nhưng một khoảnh khắc, sự lên xuống đó ngừng lại.
Có tiếng khóc vang lên.
Lão soái Chủng Sư Đạo trấn thủ một phương, danh trấn Tây thùy* sau khi ngã bệnh mấy tháng thì buông tay lìa đời.
(*) Thùy: Biên giới. Tây thùy: Biên giới phía tây.
Gót sắt của người Tây Hạ rầm rạp ập đến. Trong mùa đông lạnh lẽo nơi này, mọi thứ bị nấu trong nước lũ sôi trào.