- Phản tặc có đường lối của phản tặc, giang hồ cũng có quy củ của giang hồ.
Đối mặt với gió tuyết mà đi lên, rẽ qua đường núi, nữ tử tên Tây Qua đó nhẹ nhàng cất tiếng. Tóc nàng phất phơ trong gió tuyết, dung mạo rõ ràng vẫn còn ngây thơ, nhưng lúc này lời nói không hề khinh suất.
- Nếu đã đứng trong thế đạo này, thù cha không đội trời chung, không phải ai muốn buông bỏ thì có thể buông bỏ được. Sau khi ta về Miêu Cương, ba vị ca ca nhà Tề gia, ngươi phải để ý một chút.
- Ta đã nghe nói chuyện tối nay, rất mừng vì không có đánh nhau.
Ninh Nghị đứng sau gật gật đầu, rồi lại khẽ thở dài:
- Chuyện đâm ba nhát sáu lỗ đó là thế nào vậy?
- Ngũ ca Tề gia có thiên phú, tương lai không chừng sẽ có thành tựu lớn, có thể đánh bại ta, giờ không ra tay là một nước đi sáng suốt.
Tề gia vốn dĩ có năm huynh đệ, sau họa diệt môn chỉ còn lại lão nhị, lão tam, lão ngũ, lão ngũ chính là Tề Tân Hàn. Tây Qua chợt ngừng lại một chút.
- Còn về ba nhát sáu lỗ…đâm ba nhát sáu lỗ không chết được. Giết Tề thúc thúc, thâm tâm ta thấy hổ thẹn, nếu chỉ vậy mà thật sự có thể giải quyết, ta cũng coi như được lời.
- Đâm ba nhát sáu lỗ nhìn không đẹp.
- Phì!
Tây Qua bật cười, nghiêng đầu nhìn Ninh Nghị một cái, lúc này hai người đã đi song song. Lúc đi xuyên qua rừng cây nhỏ trước mặt, đến được chỗ rẽ ở sườn núi, đã là một vùng đất bằng, bình thường ở đây có thể nhìn thấy cảnh tượng thi công đằng xa, nhưng giờ hoa tuyết đầy trời, chẳng nhìn thấy được nữa, bước chân hai người chậm dần. Tây Qua tùy tiện tìm một cái cây đổ rồi ngồi xuống.
- Sau khi ta về Miêu Cương, ngươi hãy thường dẫn theo Lục tỷ tỷ bên cạnh, hoặc Trần Phàm, Chúc Bưu cũng được, có bọn họ ở đây, cho dù Lâm hòa thượng tới cũng không thể làm tổn hại đến ngươi. Ngươi đắc tội quá nhiều người, giờ còn tạo phản, không cho phép bất cứ sai sót nào. Võ công của ngươi trước giờ đều không ổn, cũng không thể trở thành cao thủ hàng đầu được, những chuyện thế này đừng chê là phiền phức.
- Các ngươi lúc nào cũng nói ta không thể trở thành cao thủ hàng đầu, ta cảm thấy giờ ta đã là cao thủ rồi.
Ninh Nghị ngồi xuống cạnh nàng:
- Ban đầu Hồng Đề đã nói như vậy, sau đó ta nghĩ lại, là do định nghĩa của nàng về cao thủ quá cao. Kết quả ngươi cũng nói thế, đừng quên trên Kim Loan Điện ta chỉ một bạt tai đã đánh ngã Đồng Quán.
- Ngươi là lấy thế ép người, không liên quan lắm đến võ công.
Tây Qua cười cười:
- Thân phận cao quý, không tiếc liều mạng, nổi giận đùng đùng, có lý chẳng sợ, đây đều là thế. Ở trên Kim Loan điện ngươi có thể áp đảo đám quyền thần đó, đúng là rất lợi hại, cũng bởi vì ngươi không tiếc thứ gì, không chừa đường lui. Không thể lần nào cũng liều mạng chứ. Thế của ngươi không phải dùng để đánh nhau, để những người có thể liều mạng đi liều mạng là được.
Khúc mắc giữa nàng và Ninh Nghị không phải chỉ mới ngày một ngày hai, trong mấy tháng này, ngày nào cũng ở cùng nhau trò chuyện đấu khẩu, nhưng giờ trong khoảnh khắc tuyết bay đầy trời, trời đất tịch mịch, hai người ngồi cạnh nhau trên khúc cây, dường như nàng cảm thấy có chút ngại ngùng. Tây Qua nhảy phắt dậy, tiến về phía trước, thuận tay vung một quyền.
- Sau khi ta rời đi, bọn người Trác Tiểu Phong để lại cho ngươi.
Nàng vung ra một quyền, chạy hai bước, vù vù thêm hai quyền nữa.
- Vốn dĩ là đệ tử do ngươi dạy ra, ngươi dạy họ thêm mấy năm nữa, xem thử có thành tựu gì không. Lúc bọn họ ở Miêu Cương cũng đã tiếp xúc không ít chuyện, chắc có thể giúp được ngươi.
Thân hình Tây Qua vốn không cao lớn, cộng thêm gương mặt trẻ con, thậm chí càng có vẻ xinh xắn, lúc nói được hai câu, thanh âm cũng không lớn, nói xong thì dừng lại, nhìn Ninh Nghị một cái, thấy Ninh Nghị ngồi bất động như cười mà không phải cười, mới quay đầu chậm rãi đẩy ra quyền phong.
- Mấy năm trước ngươi ở Hàng Châu, đúng là đã học được mấy đường Bá Đao, Phá Lục Đạo mà Lục tỷ tỷ dạy ngươi đích thực là phương pháp phát lực rất tốt, nhưng Phá Lục Đạo cương mãnh, tổn thương cơ thể. Lục tỷ tỷ tự có cách thức của nàng để giúp ngươi điều trị, nhưng với vóc dáng của ta, vốn dĩ cũng không thích hợp sử dụng Bá Đao. Sau này tuy đã tìm được phương pháp, phụ thân cũng dạy ta một bộ quyền pháp. Bộ quyền pháp này chỉ để tu khí, làm riêng cho ta, người khác cũng không biết. Mà ta cũng mấy năm gần đây mới có thể lĩnh hội được để dạy cho người khác. Mỗi ngày ta đều luyện tập, ngươi có thể xem thử.
- Ban đầu ở Hàng Châu, dân chủ mà ngươi nói tới, Lam Hoàn Đồng cũng có chút manh mối. Ngươi cũng đã giết chết hoàng đế, muốn dừng chân ở Tây Bắc, vậy thì cứ ở lại Tây Bắc đi, nhưng với tình thế hiện giờ, nếu như đứng không vững, ngươi có thể xuống phía nam. Ta cũng hy vọng ngươi có thể đến Lam Hoàn Đồng xem thử, có một số chuyện ta không nghĩ ra được, ngươi có thể giúp ta.
Trong gió tuyết, miệng nàng nói chuyện, mà thân hình vẫn ra quyền từ chậm đến nhanh, kích, vung, đập, đánh, thúc gối, thúc cùi chỏ, nhảy, dần dần quyền vũ như bánh xe, trông như Tiểu Minh Vương* nghìn tay. Bộ quyền pháp có tên Tiểu Kim Cang Liên Quyền này Ninh Nghị đã thấy qua từ lâu, ban đầu Tây Qua đối đầu cùng ba huynh đệ Tề gia, lấy một địch ba mà vẫn tiến mạnh không ngừng, giờ này biểu diễn chỉ thấy quyền phong không thấy lực đạo, bóng dáng đập vào mắt có mấy phần đáng yêu, giống như nữ tử khả ái liên tục không ngừng nhảy múa, chỉ có duy nhất những bông tuyết rơi xuống rồi bay lên không trung, lơ lửng, tập hợp rồi phân tán, xung đột, có tiếng rít gào.
(*) Tiểu Minh Vương: tức Hàn Lâm Nhi, thủ lĩnh trên danh nghĩa của chính quyền nông dân Tống và phong trào khởi nghĩa Khăn Đỏ ở miền bắc Trung Quốc vào cuối đời Nguyên.
Phạm vi của mỗi quyền đều ngắn, nhưng thân hình có xu hướng tiến lên, khí mạch kéo dài, còn về giọng nói của nàng, từ đầu đến cuối đều nhẹ nhàng bình tĩnh, tốc độ ra quyền càng lúc càng nhanh, nhưng ngữ điệu không hề thay đổi.
Tuy nhiên nửa năm gần đây, Tây Qua vẫn luôn quen với việc bới móc, đấu khẩu với Ninh Nghị, giờ phút này niệm tình chuẩn bị rời khỏi, ngữ điệu của nàng lần đầu tiên bình tĩnh như vậy. Nhưng sự sốt ruột trong lòng vẫn đang hiện ra theo tốc độ ra quyền càng ngày càng nhanh kia.
- Năm nay ngươi đã hai mươi ba rồi nhỉ!
- Từ lúc Thánh Công khởi sự, cái này…ớ!
Tây Qua vẫn đang nói chuyện, mà Tiểu Liên Kim Cang Quyền trên tay càng đánh càng nhanh, đợi khi nghe được câu hỏi đột ngột đó của Ninh Nghị, động tác và lời nói mới đột nhiên dừng lại. Lúc này một quyền của nàng hơi cong, một quyền giơ nghiêng lên phía trước, biểu cảm cứng đờ, nắm tay nhỏ xíu vẫn đang lơ lửng giữa không trung, sau đó đứng thẳng người hỏi:
- Liên quan gì đến ngươi!
- Chúng ta thành thân được mấy năm rồi?
Ninh Nghị bước xuống khỏi khúc gỗ.
- Cái đó cũng tính là thành thân sao?
- Đã mấy năm vậy rồi, chắc là tính nhỉ!
Nàng vốn dĩ tạo tư thế, tiếp tục đánh quyền. Nghe đến câu này bèn dừng lại, bỏ hai tay xuống, đứng yên ở đó.
- Mấy năm nay, ta cũng không phải không có người để gả, chẳng qua chuyện của Lam Hoàn Đồng mãi vẫn chưa thể yên tâm. Ngươi…ngươi có đến mấy thê tử, hài tử đều sắp khôn lớn cả rồi, giữa ta và ngươi…giữa ta và ngươi…
Không còn quyền cước của nàng, gió tuyết trở về cảnh tượng rơi nhẹ như ban đầu, lúc này lời nói của nàng mới bắt đầu cứng ngắc, thân hình cũng vậy, cứ đứng thẳng tắp ở đó, bàn tay nắm chặt bên người, khẽ nghiêng đầu.
Như lời Ninh Nghị vừa nói, nàng đã hai mươi ba rồi, trong thời buổi này, còn không được tính là lão cô nương nữa, chỉ có thể nói đến cái tuổi mà không ai cần. Mà đừng nói ở cái tuổi này, trong mấy năm đã qua đó, ngoại trừ cái lần sau khi bị hắn phản bội, hai mươi ba tuổi như nàng, ngay cả một cái ôm gượng gạo trong gió tuyết cũng đều chưa từng có.
Hoa tuyết rơi xuống, nàng vẫn đứng đó, nhìn Ninh Nghị bước tới. Nàng sắp phải đi rồi, trong gió tuyết như thế này, dường như sẽ có chuyện gì đó sắp xảy ra vậy.
Chí ít… cũng nên có một cái ôm gượng gạo.
Căn nhà trong sân ở sườn núi, đèn dầu vẫn đang khẽ chiếu sáng, trong ánh lửa, Tô Đàn Nhi lật xem ghi chép sổ sách trong tay mình. Lúc quay đầu nhìn, trên chiếc giường không xa đó, Tiểu Thuyền và Ninh Hi đã say giấc.
Nàng nhìn ra phía song cửa sổ, tuy rằng bị ngăn cách bởi một lớp giấy dán cửa dày dặn không nhìn thấy tình cảnh bên ngoài, nhưng vẫn có thể nghe được tiếng gió tuyết ngày càng lớn.
Trong đêm tối thế này, chắc hắn sẽ không trở về nghỉ ngơi.
Nàng nghĩ vậy, rồi nghiêng đầu khẽ mỉm cười. Không biết từ lúc nào, bóng dáng trong phòng đã thổi tắt ngọn đèn, lên giường nghỉ ngơi.
Gió tuyết một lần nữa bắt đầu bao vây mảnh đất trời này.