Sau khi đến Tây Bắc, muốn làm rõ tung tích và hướng đi của một đội đại quân như vậy, cũng không được coi là cực kỳ khó khăn. Thậm chí đối với trại Thanh Mộc – một trong những căn cứ địa của nghịch tặc đó, hắn cũng có thể phái một hai thám báo, tiến vào để thám thính thực hư. Trong những ngày này, những tin tức vụn vặt như sự qua lại giữa trại Thanh Mộc và Tiểu Thương Hà, và cả binh sĩ, gia quyến của Võ Thụy Doanh ở các nơi đều được thu thập về đây, người của hắn đều có thể điều tra ra manh mối, thậm chí quan sát từ xa.
Trong tình thế có người bên ngoài không ngừng tiến vào Tiểu Thương Hà, bọn người Thiết Thiên Ưng cũng không phải không thể cài cắm nhân thủ vào trong. Ban đầu Võ Thụy Doanh tạo phản, trực tiếp bỏ chạy đều là đám người tương đối không có bận tâm vướng víu gì, còn phần lớn có vợ con gia quyến đều ở lại. Triều đình thực hiện việc kiểm soát nghiêm ngặt đối với đám người này, cũng đã từng tìm đến một nhóm người trong đó, kích động bọn họ làm gian tế, giúp đỡ tru sát nghịch tặc, hoặc là giả vờ nương tựa, truyền đạt tình báo. Nhưng hiện nay Biện Lương đã thất thủ, những người nói là “giả vờ” nương tựa đó thì đến đám người của Thiết Thiên Ưng cũng đã khó lòng phân biệt được thật giả.
Có một vài thuộc hạ muốn tiếp xúc với những người này. Cũng có một số người muốn đả kích, răn đe với họ. Thiết Thiên Ưng chỉ dặn dò thuộc hạ lặng yên mà dò xét tình báo, ngoài mặt, đương nhiên là nói vì không muốn bứt dây động rừng, tuy nhiên trong mấy ngày này, tận mấy lần Thiết Thiên Ưng bừng tỉnh giữa đêm, đều bởi vì mơ thấy bóng dáng của tên Tâm Ma kia.
Đối phương dò xét ngược lại, sau đó giết tới đây.
Không ai biết được, khi đến càng gần Tâm Ma, thì trong lòng Thiết Thiên Ưng càng cảnh giác, thậm chí sợ hãi.
Tình huống bây giờ đã hoàn toàn khác so với lúc hai người còn ở kinh thành.
Lúc đó, Thiết Thiên Ưng dám khiêu khích, thậm chí dọa nạt đối phương, thử khiến hắn giận dữ, chó cùng rứt giậu. Vào lúc đó, trong lòng Thiết Thiên Ưng, hắn không thua kém gì nam nhân tên Ninh Lập Hằng này cả. Thậm chí với thân phận tổng bộ đầu của Hình bộ còn cao hơn một bậc so với tên phụ tá của tướng phủ thất thế. Vì dù sao nhắc đến biệt danh Tâm Ma, chẳng qua bắt nguồn từ tâm cơ của hắn, mà Thiết Thiên Ưng là cao thủ hàng đầu võ lâm, lên trên nữa, thậm chí có thể trở thành lục lâm tông sư, sau khi biết được rất nhiều nội tình trong đó, sao phải sợ hãi một người trẻ tuổi chỉ dựa vào chút tâm cơ như thế.
Hai bên vài lần xung đột, hắn cho đối phương một quyền ngay giữa phố, đối phương còn không dám giận dữ. Thậm chí khi thê tử hắn mất tích, hắn ngoài mặt phẫn nộ, nhưng trên thực tế cũng chẳng thể làm gì mình.
Hắn từ đầu đến cuối cũng không dám làm gì mình cả. Cho đến khi người trẻ tuổi đó tức giận, công phá Biện Lương, giết chết cửu ngũ chí tôn trước mặt bá quan văn võ, Thiết Thiên Ưng mới đột nhiên phát hiện, đối phương căn bản không coi mình ra gì.
Nếu không trong tình huống phá thành kia, cả Tuần Thành Tư, đại đường Hình bộ, Bạch Hổ đường của Binh bộ đều bị giày xéo, một tổng bộ đầu Hình bộ như mình, sao có thể thoát được móng vuốt của đối phương.
Hiện giờ hắn trở thành kẻ địch của cả thiên hạ, giương cờ tạo phản, sao có thể không đề phòng những kẻ truy sát như Thiết Thiên Ưng. Với tâm cơ của người nọ, nếu bản thân mình tùy tiện tiến lên, nói không chừng những thứ như địa điểm, tình báo gì đó đều là những cái bẫy do hắn cố ý sắp đặt, chưa biết chừng một ngày nào đó khi còn trong giấc mộng, đối phương đã ra lệnh cho thuộc hạ giết tới, tiện tay phủi sạch mấy hòn đá nhỏ chướng mắt như mình này.
Nếu đối phương là một tên phản tặc lỗ mãng chỉ biết ngang ngược, có lợi hại đến mức như Lưu Đại Bưu, Phương Tịch hay Chu Đồng, Thiết Thiên Ưng đều không sợ. Nhưng lần này, hắn thật sự cảm thấy có loại khả năng này. Đến cả tên Lâm Ác Thiền võ nghệ có thể nói là đệ nhất kia, mấy lần đối đầu với Tâm Ma, cũng chỉ đành ngậm đắng nuốt cay chạy trốn. Hắn là tổng bộ đầu của Hình bộ, đã thấy nhiều phường giảo hoạt tinh ranh, nhưng đối với kẻ điên có thể tiện tay lật tung điện Kim Loan, tâm cơ bố trí đến mức độ này, nếu thật sự đứng trước mặt đối phương, bản thân hắn căn bản không có cách nào xuống tay, chỉ sợ mỗi bước đi đều phải lo lắng có phải cạm bẫy hay không.
Cho dù là Lâm Ác Thiền, sau này khi Ninh Lập Hằng xé cờ rời đi, Đại Quang Minh giáo cũng chỉ thuận theo thời thế tiến vào kinh thành, không dám đi theo đến Tây Bắc để trả thù. Mà giờ đây, Đại Quang Minh giáo mới vào thành có mấy tháng, kinh thành đã bị phá, đoán chừng chỉ có thể ảo não chạy về phía nam.
Đây không phải thứ mà thực lực có thể bù đắp.
Nếu như Thiết Thiên Ưng cẩn thận xử trí, không tùy tiện ra tay, biết đâu một ngày nào đó cục diện đại loạn, bản thân hắn thật sự có thể tìm được cơ hội ám sát. Nhưng hiện giờ chính là lúc đối phương cảnh giác nhất, ngây ngô tiến lên, chỉ với từng này người của mình, rõ ràng là thiêu thân lao đầu vào lửa.
Những chuyện này, đám thuộc hạ của mình có lẽ không hiểu, nhưng bản thân Thiết Thiên Ưng rất rõ.
Đương nhiên, hiện giờ người Tây Hạ từ phía nam đến, binh lực của Võ Thụy Doanh không quá một vạn, đóng quân ở đây, hoặc giả một ngày nào đó giao tranh với Tây Hạ, toàn quân diệt vong, cũng không phải không thể.
Nếu là như vậy, có lẽ là kết quả tốt nhất đối với bản thân mình và đám thủ hạ.
Một góc sâu nhất trong thâm tâm hắn, đã từng lóe qua một suy nghĩ như vậy.
************
Gió tuyết cũng đang bao trùm cả Tiểu Thương Hà, trong sân ở giữa sườn núi, ánh sáng ấm áp đang khẽ lan tỏa từ giữa song cửa sổ.
Ánh sáng toát ra từ chậu than làm ấm căn phòng nhỏ bé này, giữa phòng, một nhà đại ma đầu cũng sắp đến giờ đi ngủ. Quanh quẩn bên cạnh đại ma đầu, là một nữ tử nếu ở đời sau thì hẵng còn rất trẻ, nhưng hiện giờ sớm đã trở thành vợ người, và cả hai hài tử một lớn một nhỏ của hắn, Vân Trúc đang mang thai ngồi dưới đèn khâu miếng lót giày, Nguyên Cẩm Nhi đang bế Ninh Kỵ bé xíu, thỉnh thoảng trêu nó một cái, nhưng đứa bé nhỏ này cũng đang ngáp dần, mắt híp lại.
Ninh Hi ngồi ngay ngắn nhỏ bé trên ghế, nghe phụ thân nó kể những chuyện thú vị trong sách cổ, mẫu thân Tô Đàn Nhi ngồi ngay bên cạnh, Tiểu Thuyền thỉnh thoảng ngó qua nước sôi trên chậu than, thêm một ít vào tách trà của mỗi người, tiếp đó trở về bên cạnh Vân Trúc, cùng với nàng khâu đệm giày, sau đó cũng che miệng nheo mắt, khẽ ngáp một tiếng, nàng cũng đã buồn ngủ rồi.
Sau khi xa nhà trở về, xử lý một số chuyện, trong đêm tối này mọi người cùng tụ tập một chỗ, kể câu chuyện cho hài tử nghe, hoặc ngồi cạnh nhau nhẹ giọng trò chuyện, coi như là trò tiêu khiển của Ninh gia trước khi ngủ.
Bên ngoài sân là màn đêm thăm thẳm và tuyết giăng khắp trời, trận tuyết lớn chỉ rơi vào ban đêm thấm vào cái se lạnh của đêm tối, phảng phất như biến nơi sơn dã này trở nên thần bí và nguy hiểm. Đã chẳng còn mấy người hoạt động ở bên ngoài, tuy nhiên cũng vào lúc này, một bóng người xuất hiện trong gió tuyết, nàng chậm rãi đi tới đây, rồi dừng lại ở đằng xa, giống như hơi muốn đến gần, mà sau đó lại muốn rời đi, chỉ đành đứng trong gió tuyết, băn khoăn một hồi lâu.
Trong sân, cảnh đoàn tụ của gia đình đã bắt đầu tan đi, Cẩm Nhi bế tiểu Ninh Kỵ, trở về phòng ngủ cùng với Vân Trúc, Tiểu Thuyền đang bế Ninh Hi, trong căn phòng, chắc chỉ đôi phu thê đó đang còn trò chuyện. Bóng người trong gió tuyết chứng kiến cảnh tượng này từ đằng xa, trên một con đường nhỏ giữa sườn núi, nhẹ nhàng đá đá tuyết đọng ở dưới chân, rồi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm không thấy được, cuối cùng quay người rời đi.
Bên kia ở trong sân, bóng dáng của Ninh Nghị đã xuất hiện, hắn đi xuyên qua khoảng sân, mở cánh cửa lớn, khoác áo choàng đi về phía này, bóng dáng trong đêm tối quay đầu nhìn một cái, rồi dừng lại, Ninh Nghị đi qua đường núi, dần dần đến gần.
- Ầy, khéo thế nhỉ.
Ninh Nghị nói với Tây Qua.
Tây Qua nhíu mày, quay người đi thẳng.
- Đùa thôi.
Ninh Nghị khẽ cười nói:
- Cùng đi dạo nào.
Bóng người phía trước không dừng lại, Ninh Nghị vẫn cứ chậm rãi qua đó, một lát sau, hai người đã đi cùng nhau. Gió tuyết ban đêm lạnh đến rợn người, nhưng bọn họ chỉ nhẹ giọng nói chuyện.
Bọn họ không hề sợ gió tuyết.