Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 813 - Chương 813: Yêu Gặp Gỡ, Oán Chia Xa 5

Chương 813: Yêu gặp gỡ, oán chia xa 5 Chương 813: Yêu gặp gỡ, oán chia xa 5

Tây Qua có thể ngồi trên mái nhà, có nghĩa Ninh Nghị đang ở ngay căn phòng phía dưới giảng bài cho một đám quan quân trung tầng. Về những chuyện mà hắn giảng đó, Sư Sư có chút không dám nghe, nàng đi vòng qua khoảng sân này, men theo đường núi thẳng tiến, từ xa xa đã có thể nhìn thấy sự náo nhiệt của nơi tập trung dân cư tại đầu kia của thung lũng, hàng ngàn người phân bố ở đây, tuyết đọng rơi xuống trong mấy ngày này sớm đã được đẩy ra bốn phía, bên phía chân núi, mấy chục người đồng thanh hò hét, đẩy một tảng đá cực lớn xuống gò đất, còn bên phía lòng sông, quân nhân đang chuẩn bị xây đập trữ nước thì khơi dòng chuyển hướng, bên này đều có thể nghe thấy rất rõ tiếng leng ca leng keng trong lò rèn.

Đã có mấy người trong đám hài tử lớn nhỏ chạy ra giúp đỡ.

Nàng đi xuyên qua một bên của khu rừng, người cũng bắt đầu đông dần, hình như có mấy nữ tử đang đi về hướng này xem náo nhiệt, Sư Sư biết sườn núi bên này có một chỗ đất bằng rất lớn, mà sau đó từ xa xa nàng đã nhìn thấy quân nhân đang tập hợp, tổng cộng có hai khối lớn, có vẻ như hơn một ngàn người, có người đang lớn tiếng nói chuyện ở phía trước.

- Bên ta có pháo, một khi tập kết, Bình Sơn Thiết diêu tử* của Tây Hạ thực sự cũng không đáng sợ, mà điều cần lo lắng nhất chính là Bộ bạt* của Tây Hạ, xung quanh chúng ta nhiều núi, sau này nếu khai chiến, Bộ bạt hành quân bằng đường núi nhanh nhất, chặn đánh thế nào, các bộ đều cần…lần này vừa là cứu người, cũng là để luyện binh…

(*) Thiết diêu tử: kỵ binh hạng nặng của Tây Hạ, có đặc điểm là cơ động linh hoạt, có uy lực khi tác chiến ở bình địa, thường theo hoàng đế tác chiến.

Bộ bạt: bộ binh của Tây Hạ, giỏi về tác chiến ở vùng núi, hợp thành từ các tráng đinh thuộc những bộ lạc sống ở khu vực Hoành Sơn, thường cùng với Thiết diêu tử đột kích quân địch.

Âm thanh giáo huấn từ phía xa truyền tới, Đoàn Tố Nga đứng không xa lắm nhìn thấy Sư Sư, sau đó bước tới phía nàng.

- Lý cô nương, ngươi ra ngoài đi lại rồi.

- Tố Nga tỷ, đây là…

- Chúng ta sắp xuất binh rồi.

- Hả?

- Đại quân Tây Hạ đã tiến gần đến thành Thanh Giản, chúng ta xuất ra hai đội quân, mỗi đội năm trăm người, đột kích quấy rối đội quân công thành ở hai bên trái phải.

- Người Tây Hạ…nhiều lắm nhỉ?

- Hưng binh Tây Hạ có gần mười vạn, cho dù điều quân toàn bộ, e là cũng không có phần thắng, huống hồ Lão Chủng tướng công qua đời, bên phía chúng ta cũng không có ai nói chuyện được với quân Tây Hạ. Một ngàn người này, cũng chỉ cầm chân một chút lúc Tây Hạ công thành, quan trọng nhất là, nếu thành trì bị phá, bọn họ có thể chặn giết Bộ bạt tử của Tây Hạ giữa rừng núi, để nạn dân trốn đi nhanh một chút. Những chuyện chúng ta làm được cũng chỉ có vậy thôi.

Ở chung mấy tháng, Đoàn Tố Nga cũng biết Sư Sư lương thiện, thấp giọng nói chút tin tức mà nàng biết. Trên thực tế, mùa đông giá rét đã đến, các loại công trình xây dựng cho mùa đông ở Tiểu Thương Hà vẫn chưa hoàn thiện, thậm chí trong mùa đông này, còn phải làm tốt một phần công việc đắp đê dẫn nước, để đón lũ mùa xuân sang năm. Nhân thủ hiện giờ không đủ, có thể phái một ngàn quân tinh nhuệ này đi, đã là điều cực kỳ không dễ dàng.

Hai người vừa trò chuyện, vừa đi đến chỗ cao trên gò đất, sơn cốc, thao trường, đội ngũ phía dưới đều dần dần thu vào tầm mắt, sau đó Sư Sư nghe thấy hàng ngàn người đồng thanh hò hét, đội ngũ đang đứng nghiêm đó, tuy chỉ có ngàn người, nhưng sĩ khí tăng vọt, sát khí ngút trời!

Xa xa đều là tuyết trắng, thung lũng và khe núi cách xa nhau, biển tuyết mùa đông kéo dài vô tận, đội ngũ ngàn người leo ra khỏi chân núi, uốn lượn như trường long.

Sư Sư hơi hé miệng, nhả ra làn khói trắng.

Từ nửa năm trước, Võ Thụy Doanh tạo phản, đột phá thành Biện Lương, Ninh Nghị giết vua giữa triều, mà giờ Nữ Chân nam hạ, công phá Biện Lương, Trung Nguyên hỗn loạn, người Tây Hạ đến từ phía nam, Lão Chủng tướng công buông tay lìa đời, mà ở đất Tây Bắc này, sĩ khí của Võ Thụy Doanh cho dù đang trong cục diện hỗn loạn cũng có thể lạnh lẽo như vậy, sĩ khí như thế, bao nhiêu ngày trời nàng thủ thành dưới thành Biện Lương, cũng chưa từng thấy.

Thiên hạ này, Vũ triều này, thật sự phải vong rồi sao?

Cơ thể nàng lay động, trong phản quang của tuyết trắng, hơi cảm thấy choáng váng.

Ta…nên đi đâu bây giờ…

Yêu say đắm cũng được, mà sợ hãi cũng xong, tâm trạng con người có hàng ngàn hàng vạn, cũng không ngăn được chuyện cần xảy ra, mùa đông này, lịch sử vẫn như cái bánh xe cực lớn nghiến qua.

Trong tháng mười hai, người Tây Hạ liên tiếp phá mấy thành Thanh Giản, Diên Châu, trong mùa đông giá rét, dân chúng Tây Bắc xa rời quê hương, lưu dân tứ tán. Cháu trai của Chủng Sư Đạo Chủng Liệt, thống lĩnh dư bộ Tây quân bị người Nữ Chân kéo xuống mạn bắc Hoàng Hà, không thể thoát thân. Lúc thành Thanh Giản bị phá, từ đường, mộ tổ của Chủng gia tất cả đều bị hủy. Chủng gia Tây quân trấn thủ Tây Bắc Vũ triều hơn trăm năm, kéo dài năm đời tướng lĩnh lớp lớp xuất hiện, giờ cháy hết ánh tà dương nơi đây.

Kinh thành, sự hỗn loạn và nhục nhã vẫn đang tiếp diễn trong liên tục mấy tháng trời, trong thời gian vây thành, người Nữ Chân nhiều lần đòi hỏi kim ngân tài vật. Khai Phong phủ nhiều lần vơ vét trong thành, lấy danh nghĩa khám xét để tịch thu vàng bạc trong nhà phú hộ lẫn nhà nghèo trong thành Biện Lương, dâng lên cho người Nữ Chân, bao gồm cả cung thành Biện Lương, gần như đã bị chuyển đi sạch.

Đây chỉ là một góc nhỏ trong tảng băng thảm kịch của Biện Lương, trong thời gian liên tiếp mấy tháng, số lượng nữ tử trong thành bị đưa vào, bắt cóc, cống nộp vào trong quân đã lên đến mấy vạn. Chỉ riêng thái hậu, hoàng hậu và cả phi tần, cung nữ, ca nữ trong cung, nữ tử, phụ nhân nhà phú hộ quan viên trong thành đã hơn mấy ngàn người. Cùng lúc đó, người Nữ Chân còn trắng trợn lùng bắt thợ thủ công, thanh niên trai tráng trong thành Biện Lương làm nô lệ.

Loại vơ vét tài vật, lùng bắt nam nữ thanh niên trai tráng liên tục diễn ra mấy tháng trời, chưa từng dừng lại. Đến đầu năm thứ hai, vật tư vốn dĩ tích trữ trong thành Biện Lương đã tiêu hao hết, dân chúng trong thành sau khi ăn hết lương thực, chó, mèo và cả vỏ cây, bắt đầu bán con đổi thức ăn, kẻ chết đói nhiều vô số. Triều đình Vũ triều vẫn tồn tại trên danh nghĩa đã thiết lập một điểm trong thành, để dân chúng mang tài vật kỳ trân dị bảo đến đổi chút lương thực giữ mạng sống, sau đó lại đem hết những thứ này chuyển vào trong quân doanh Nữ Chân.

Cho đến tháng ba năm này, người Nữ Chân mới bắt đầu áp giải một lượng lớn tù binh lên phía bắc, lúc này nữ tử, phụ nhân trong quân doanh Nữ Chân vì trinh tiết mà tự vẫn, hoặc bị cưỡng bức đến chết đã lên đến vạn người. Mà trên cả đoạn đường này, mỗi ngày trong quân doanh Nữ Chân đều có một lượng lớn xác chết nữ tử sau khi chịu hết mọi sự dày vò, ô nhục bị ném ra ngoài.

Cho dù các nhà sử học đời sau càng bằng lòng ghi chép những cảnh ngộ của mấy ngàn phi tần, đế cơ cho đến nữ tử nhà quan cao phú hộ, hoặc nỗi ô nhục mà người vốn ở địa vị hoàng đế phải chịu, rồi cho rằng đó là thảm. Nhưng trên thực tế, những nữ tử có thân phận nhất định, người Nữ Chân lúc cưỡng bức vẫn sẽ nương tay một chút. Mà có đến hàng vạn những nữ tử, phụ nhân bình dân còn lại kia, trong suốt đoạn đường này, mới thật sự phải chịu đựng sự đối xử như chó lợn, động tí là đánh giết.

Mãi đến khi đến được biên giới Kim quốc, những nam nữ tù binh người hán do quân đội Nữ Chân bắt về từ miền nam, trừ những người đã chết vẫn còn hơn mười vạn người. Mà hơn mười vạn người này, nữ nhân bị bắt làm kỹ nữ, nam tử sung làm nô lệ, tất cả đều bị tùy ý mua bán với giá rẻ. Bắt đầu từ con đường máu ngàn dặm lên phía bắc này, cho đến tận mấy năm, mười mấy năm trong quãng đời còn lại, tất cả những gì bọn họ đã trải qua mới thật sự…

Cực kỳ bi thảm!

Bình Luận (0)
Comment