Tháng tư, kẻ chết đói trong thành Biện Lương nhiều vô số, xác thối đã ngập đường.
Đường Khác ngồi kiệu xuyên qua thành Biện Lương, từ hoàng thành hồi phủ.
Chiếc kiệu hơi lắc lư, từ bên ngoài rèm kiệu lay động, phảng phất truyền đến mùi hôi thối và tiếng khóc nỉ non, ven đường ở bên ngoài, có những cái xác đã chết, cũng có những người Biện Lương khô đét như xác chết, còn sót chút hơi thở cuối cùng.
Dòng người đầu phố đã không còn nhiều nữa.
Lão nhân trong kiệu y quan chỉnh tề, gương mặt đờ đẫn, nhưng cũng có chút hờ hững, hắn nhìn vào cái rèm trước mặt, không chút động tĩnh.
Là một trong vài đại quan cao nhất hiện giờ vẫn còn gìn giữ triều đường Vũ triều, hắn không những vẫn còn gia nô khiêng kiệu, nô bộc xung quanh, còn có cả thị vệ đi theo bảo vệ. Điều này để đảm bảo hắn không bị kẻ xấu ám sát trên đường lên xuống triều. Nhưng mà trong khoảng thời gian gần đây, kẻ xấu muốn ám sát hắn cũng đã bắt đầu ít dần, trong thành thậm chí còn xảy ra chuyện bán con đổi thức ăn, đói đến mức độ này, thì những kẻ muốn hành thích vì đạo nghĩa, thiết nghĩ đều đã chết đói cả rồi.
Đây đã là một thành trì bị vắt kiệt, nơi mà một năm trước vẫn còn trăm vạn người sinh sống tụ tập, rất khó tưởng tượng nó sẽ có ngày thê lương như thế này. Nhưng cũng bởi đã từng có trăm vạn người tụ tập, đến cảnh ngộ rơi vào tay ngoại địch tùy ý nhào nặn, cảnh tượng mà nó bày ra đó mới càng thê thảm hơn nhiều.
Nửa năm trước, khi binh lính Nữ Chân đến dưới thành, khi đối mặt với hiểm nguy, triều đình một mặt bắt đầu sử dụng người của phái chủ hòa như Đường Khác, Ngô Mẫn, là hy vọng sau khi bọn họ thỏa hiệp, có thể giảm thiểu tổn thất xuống mức thấp nhất, mặt khác cũng hy vọng các võ tướng có thể ngăn chặn người Nữ Chân. Trong khoảng thời gian này Đường Khác là phái bi quan lớn nhất, lần này khi Nữ Chân vẫn chưa vây thành, hắn bèn dâng tấu, hy vọng hoàng đế dời nam tránh nạn. Tuy nhiên lần này, ý kiến của hắn vẫn bị từ chối như cũ, Tĩnh Bình đế quyết định quân vương phải sống chết cùng xã tắc. Không lâu sau, bèn trọng dụng thiên sư Quách Kinh.
Triều đình sử dụng đám người Đường Khác với hy vọng trước khi đánh có thể đàm phán, mà tốt nhất sau khi đánh cũng có thể đàm phán. Nhưng thực tế mấy tháng này đã chứng minh, là sự thỏa hiệp của những kẻ bất lực, đồng thời không tồn tại bất cứ ý nghĩa gì. Sau trò hề của Lục Giáp Thần Binh, thành Biện Lương cho dù có đối mặt với yêu cầu vô lý đến mức nào, cũng chẳng còn tư cách nói nửa chữ “không” nữa.
Mấy tháng gần đây, bên trong đại doanh Nữ Chân đặt ngoài thành, người đã từng được coi như thiên tử, giờ đây bị người ta coi như chó lợn để giải trí. Đã từng là thê tử, nữ nhi của cửu ngũ chí tôn, bị lăng nhục, giết hại một cách trắng trợn. Cùng lúc đó, đại quân Nữ Chân còn không ngừng đưa ra đủ mọi yêu cầu đối với triều đình Vũ triều, lựa chọn duy nhất của đám người Đường Khác, chính là đáp ứng từng yêu cầu một, hoặc là đưa thê tử nữ nhi của mình qua đó, hoặc là cống nộp vàng bạc, từng bước giúp đỡ đối phương vắt kiệt cả thành trì.
Không lâu trước, người Nữ Chân vốn đã chuẩn bị bắt đầu rời đi, đã đưa ra một yêu cầu nữa, bọn họ không định thả Tĩnh Bình hoàng đế của Vũ triều về, nhưng cơ nghiệp của Vũ triều cần có người quản. Cho nên đã lệnh cho thái tể Trương Bang Xương kế thừa hoàng vị, đổi niên hiệu thành Đại Sở, trấn thủ Thiên Nam cho người Nữ Chân, đời đời là phiên thần.
Lúc này hoàng tộc họ Chu trong thành Biện Lương gần như đã bị người Nữ Chân bắt đi, hoặc giết chết hết cả. Đám người Trương Bang Xương, Đường Khác định từ chối chuyện này, nhưng người Nữ Chân đã đưa ra cảnh cáo, trong vòng bảy ngày nếu Trương Bang Xương không đăng cơ thì sẽ giết sạch đại thần trong triều, thả binh tàn sát thành Biện Lương.
Hôm nay đã là ngày cuối cùng trong kỳ hạn.
Trên triều đường, Tống Tề Dũ dẫn đầu, tiến cử Trương Bang Xương lên làm hoàng đế, nửa canh giờ trước, đám người Đường Khác, Ngô Mẫn, Cảnh Nam Trọng đều đã ký tên mình lên chiếu thư.
Trương Bang Xương lên đăng cơ với một vẻ mặt như nuốt phải thạch tín.
Lúc cỗ kiệu rời khỏi triều đường, Đường Khác ngồi bên trong, nhớ tới rất nhiều chuyện trong những năm gần đây. Nhớ tới dáng vẻ của Vũ triều đã từng hừng hực khí thế, tưởng rằng nắm bắt được cơ hội muốn bắc phạt, nhớ tới dáng vẻ phái chủ chiến của Tần Tự Nguyên. Hắc Thủy liên minh, cho dù Tần Tự Nguyên không còn, thì vẫn vô cùng tự tin đối với chuyện bắc phạt.
Rồi Biện Lương sau này, ca vũ thái bình, đất nước hưng thịnh.
Khách thương thủy bộ từ nam chí bắc đều tề tựu tại đây, văn nhân mặc khách tự tin cũng tụ tập nơi này, võ nhân cầu công danh trong thiên hạ cũng ùa đến. Đám đại quan của triều đường, một lời nói có thể quyết định chuyện thiên hạ, một câu nói, một bước đi trong cung cũng kéo theo sự hưng suy của hàng ngàn, hàng vạn gia đình. Đám cao quan trên triều đường không ngừng tranh luận, không ngừng bon chen đấu đá, cho rằng thành bại bắt nguồn từ đây. Hắn cũng đã từng tranh biện với vô số người, bao gồm cả Tần Tự Nguyên mà trước giờ giao tình đều không tệ.
Hắn chính là kẻ theo chủ nghĩa bi quan không hơn không kém, nhưng hắn chẳng qua cẩn thận. Rất nhiều lúc, Đường Khác thậm chí đã từng nghĩ, nếu như thật sự cho người như Tần Tự Nguyên một vài cơ hội, chưa biết chừng Vũ triều cũng có thể nắm bắt một cái. Tuy nhiên đến cuối cùng, hắn đều thống hận bản thân đã nhìn ra được quá rõ ràng những trở ngại giữa đường.
Chủ nghĩa bi quan của hắn cũng chưa từng phát huy bất cứ tác dụng nào, mọi người đều không thích chủ nghĩa bi quan, trong phần lớn sinh thái chính trị, phái cấp tiến luôn được chào đón hơn cả. Chủ chiến, con người có thể dễ dàng chủ chiến, nhưng rất ít người tự cường một cách tỉnh táo. Con người dùng chủ chiến để thay thế cho bản thân tự cường, mù quáng cho rằng chỉ cần bằng lòng chiến đấu, chỉ cần cuồng nhiệt, thì không phải là nhu nhược yếu hèn, nhưng rất ít người nguyện ý tin tưởng, mảnh trời đất này không nói đến tình nghĩa, đất trời chỉ nói đạo lý, mà mạnh và yếu, thắng và thua, chính là đạo lý.
Cho nên trong lòng Đường Khác kỳ thực hiểu rõ, đời này của hắn, có lẽ không bước lên tới chỗ cao trên triều đường, mà có đứng lên đó, hắn cũng không làm được gì. Nhưng cuối cùng hắn vẫn tận lực đi làm.
Chí ít hắn đã giúp người Nữ Chân phế đi thành Biện Lương. Giống như khi đối diện với một đối thủ quá mạnh, hắn sẽ chặt đi cánh tay mình trước, rồi đến chân, xong cắn đứt lưỡi mình, chỉ hy vọng đối phương chí ít cho Vũ triều còn lưu lại chút gì đó, hắn thậm chí còn dâng ra cả cháu gái mình. Đánh không lại, chỉ có thể đầu hàng, đầu hàng không đủ, hắn có thể dâng lên tài phú, chỉ tài phú thôi chưa đủ, hắn còn có thể bỏ đi cả tôn nghiêm của mình, bỏ đi tôn nghiêm, hắn hy vọng có thể giữ lại quốc tộ của Vũ triều, nếu quốc tộ không giữ được, hắn cũng hy vọng, ít nhất còn có thể bảo vệ một số mạng người đã không còn gì trong tay dưới thành này.
Đời sau sẽ bình luận hắn như thế nào, Đường Khác đương nhiên cũng rất rõ.
Những ngày gần đây, hắn nghĩ rất nhiều thứ, có thứ có thể nói, cũng có thứ không. Thỉnh thoảng hắn sẽ nhớ tới hình ảnh này, là tình huống bên trong Kim Loan điện vào ngày cuối cùng của Cảnh Hàn triều ở mấy tháng trước. Tần Tự Nguyên đã chết, như mọi kết cục của những lần tranh chấp chính trị trước đó, mọi người vẫn lên triều như thường, vui mừng bản thân mình có thể bảo toàn, mà sau đó hoàng đế ngã xuống trong vũng máu, người trẻ tuổi kia cầm đao ngồi xuống bậc thềm Kim điện, dùng sống dao gõ vào đầu hoàng đế một cái.