Cả một đời lão nhân, đã từng gặp qua rất nhiều nhân vật lớn, từ Thái Kinh, Đồng Quán, Tần Tự Nguyên cho đến từng vị quan to triều đường rung trời chuyển đất trước đó nữa, hoặc ngông nghênh coi trời bằng vung, khí thế bừng bừng, hoặc thâm trầm thận trọng, thâm sâu như biển, nhưng hắn chưa từng thấy qua cảnh tượng này. Hắn cũng từng vô số lần yết kiến hoàng đế, nhưng chưa lần nào phát hiện hoàng đế giống người bình thường như lần đó.
Trên triều đường tất cả mọi người đều đang ngoác mồm mắng chửi, tiếp đó Lý Cương râu tóc dựng ngược, Thái Kinh trợn mắt há mồm, Tần Cối chửi bới như sấm, Yến Chính hoảng sợ hò hét, vô số người hoặc nguyền rủa hoặc thề thốt, hoặc trích dẫn kinh điển, trần thuật hành vi đại nghịch bất đạo, thiên địa khó dung của đối phương, bản thân hắn cũng đã xông lên. Nhưng người trẻ tuổi nọ chỉ hờ hững ấn đao xuống đầu hoàng đế đang hét lên đau đớn, từ đầu đến cuối hắn chỉ nói một câu, mà câu nói đó cũng chỉ có mấy người đứng phía trước nghe thấy.
Những ngày gần đây, hoặc có người từng hồi tưởng lại cảnh tượng đại nghịch bất đạo đó, nhưng không có ai nhắc đến câu nói này. Hôm nay trong khoảnh khắc viết tên mình xuống, Đường Khắc đột nhiên rất muốn nói câu này một lần với đại thần cả triều:
- …
Ngày đó trên triều đường, người trẻ tuổi đối diện với sự mắng chửi giận dữ của bá quan văn võ, không hề có chút phản ứng, chỉ quét mắt một lượt qua đỉnh đầu của tất cả mọi người, rồi nói một câu:
- Một đám phế vật!
Đối với tất cả mọi người, câu nói này là một cái tát nặng nề hơn cả việc giết chết hoàng đế, không một ai có thể nhắc đến nó.
Lão nhân đương nhiên cũng không nói ra câu nói đó. Hắn rời khỏi hoàng cung, ngồi kiệu xuyên qua đường phố, về đến phủ. Cả Đường phủ lúc này đều âm trầm nặng nề. Chính thất của hắn đã qua đời từ sớm, nữ nhi, cháu gái, thiếp thất trong nhà phần lớn đều đã đưa đến quân doanh Nữ Chân. Còn lại đều khiếp sợ uy nghi lục thân bất nhận của Đường Khác thời gian gần đây, ở trong phủ trải qua ngày tháng bữa đói bữa no, cũng không dám đến gần. Chỉ có một người thiếp già đi theo bên cạnh đã nhiều năm bước tới, tháo y quan xuống cho hắn, rồi dâng lên một chậu nước để hắn rửa mặt, Đường Khác cẩn thận tỉ mỉ như thường ngày rửa mặt sạch sẽ.
Hắn trở về thư phòng, sắp xếp cẩn thận kệ sách mà mấy ngày này đã bị lục tứ tung, và cả giấy bút trên bàn sách. Cái giá lạnh của ngày đông đã dần qua đi, ánh mặt trời lười nhác chiếu vào qua khung cửa, đã là ánh nắng của tiết trời cuối xuân đầu hạ. Thành Biện Lương giờ chẳng còn gì, người Nữ Chân nên đi rồi, hắn nghĩ vậy.
Không lâu sau khi người thiếp thất có tuổi kia bước vào, Đường Khác – Đường Khâm Tẩu đã uống thuốc độc, ngồi trên ghế trong thư phòng, chết một cách lặng lẽ.
Sự sụp đổ của hoàng triều như pháo hoa nổ tung rồi tan biến, trong cuộc xung đột giữa Kim triều và Vũ triều, dư âm đã lan ra xung quanh, nửa năm lại đây khi Nữ Chân nam hạ, cục diện của cả vùng trời đất này đều đang rung chuyển, biến đổi.
Mạn bắc Hoàng Hà, đội ngũ người Nữ Chân áp giải tù binh về bắc như một con rồng dài, vượt đèo qua núi, không ai dám ngăn cản. Hổ Vương Điền Hổ một thời, cẩn thận khuếch trương và củng cố thế lực của mình ở nơi mà người Nữ Chân không chú ý đến. Mặt đông, mặt bắc, các đội quân từng nổi dậy với danh nghĩa Cần vương kháng Kim, bắt đầu hoạch định phạm vi thế lực của từng người, trông ngóng sự tiến triển của tình hình, từng đội quân tan tác tản mạn khắp nơi của Vũ triều, hoặc ổn định tại chỗ, hoặc uốn lượn xuôi nam, tự mình tìm kiếm lối ra. Rất nhiều đại gia tộc của Tây Bắc cũng hoảng hốt tìm kiếm lối đi cho mình trong cục diện như thế này.
Tây Bắc, vùng đất dân tính hung hãn này, người Tây Hạ đã cuồn cuộn lao tới lần thứ hai, địa bàn của Chủng gia quân gần như bị tiêu diệt toàn bộ. Cháu trai của Chủng Sư Đạo Chủng Liệt thống lĩnh Chủng gia quân sau khi khổ chiến với Hoàn Nhan Xương ở mặt nam, đã chạy trốn về bắc, sau khi đại chiến với Quải tử mã* thì tan tác ở Tây Bắc, lúc này Chủng gia quân vẫn có thể tụ tập được đã không đến năm ngàn người.
(*) Quải tử mã: là tên do người Tống đặt cho kỵ binh hai cánh chủ lực của quân Kim, thuộc loại kỵ binh hạng nhẹ hoặc hạng trung.
Chiết Khả Cầu của Chiết gia sớm đã điều quân trở về, nhưng đều bất lực, không thể cứu viện cho Chủng gia, chỉ đành làm con rùa rụt đầu ở Phủ Châu, an phận trong một xó. Sau khi những thành lớn như Thanh Giản, Diên Châu bị phá, vô số nạn dân bỏ trốn về các nơi như Phủ Châu, Chiết gia thu gom tàn dư của Chủng gia, khuếch trương sức mạnh, uy hiếp Lý Càn Thuận, do vậy, Phủ Châu vẫn chưa bị chấn động quá nhiều.
Đội quân phản nghịch cũng từng được coi là được mọi người để ý đến kia, trong cơn triều cường thời đại mênh mông cuồn cuộn này, tạm thời bình tĩnh co đầu rút cổ, trong khoảng thời gian mà tất cả mọi người đến thân mình còn chưa lo xong đây, cũng có rất ít người có thể để ý đến động tĩnh của bọn họ, thậm chí có người còn đồn rằng, trong tiết trời đông giá rét, bọn họ đã bị đại quân Tây Hạ quét sạch không còn sót chút gì.
Phía nam, một sự rung chuyển kịch liệt tương tự đang được ấp ủ, tầng lớp trung tầng xã hội có thể nhận được tin tức, tâm trạng yêu nước kịch liệt và hăng hái. Nhưng đối với quân đội mà nói, sự khó khăn khi đối đầu với người Nữ Chân lúc trước đã chứng minh sự thực quân đội không thể chiến đấu, những người nắm quyền của tầng lớp cao tầng giữ lại một ít quân đội cuối cùng, củng cố phòng tuyến từ phía nam Trường Giang, bưng bít mọi thông tin lan truyền. Cũng chính vì vậy, rất nhiều người đã trải qua mùa đông và đón mùa xuân vạn vật thức tỉnh vẫn trong hơi thở phồn hoa như cũ, tuy rằng có lo lắng cho an nguy của thành Biện Lương, nhưng bầu không khí thực sự không khác mấy so với lúc ban đầu Nữ Chân công phá Nhạn Môn Quan và Thái Nguyên.
Giang Ninh, Khang Vương phủ.
Tiểu Vương gia trẻ tuổi ngâm nga một khúc hát, bước nhanh qua hành lang trong phủ, lúc hắn lao về phòng mình, ánh nắng mặt trời đang rực rỡ. Trong thư phòng của tiểu Vương gia, đủ mọi bản vẽ, sách vở cổ quái xếp đầy nửa gian phòng. Hắn đi đến cạnh bàn, lấy từ trong tay áo ra một quyển sách rồi háo hức xem, tiếp đó tìm thêm mấy bản vẽ từ trong bàn rồi cùng nhau đối chiếu, thỉnh thoảng nắm tay gõ gõ lên mặt bàn.
Một bóng người không biết đã xuất hiện ở trước cửa từ bao giờ, tiểu Vương gia ngẩng đầu nhìn, chính là tỷ tỷ của hắn Chu Bội. Tâm trạng của hắn cực kỳ tốt, nhìn sang đó cười cười:
- Tỷ, sao rồi, tỷ đi gặp lão phu nhân Vương gia và mấy tỷ tỷ đó rồi nhỉ? Quả nhiên là thư hương môn đệ, trước đây Vương Kỳ Tùng lão gia tử đều là một nhà trung liệt, người nhà của hắn đương nhiên đều đáng kính đáng phục.
Ánh mắt của Chu Bội hơi lãnh đạm, khẽ nheo mắt, bước tới:
- Ta đúng là đã đi gặp bọn họ. Vương gia cố nhiên một nhà trung liệt, quả phụ Vương gia cũng khiến người khác kính phục, nhưng bọn họ dù sao đã có liên hệ với chuyện đó, ngươi ngấm ngầm hành động, đón bọn họ qua đây, là muốn tự thiêu mình trên lửa sao? Ngươi có biết hành động này không hề khôn ngoan chút nào không?
- Bọn họ là bảo bối.
Tâm tình Chu Quân Vũ cực kỳ tốt, thấp giọng thần bí nói một câu, sau đó liếc nhìn ra ngoài cửa. Chu Bội bèn nghiêng nghiêng đầu, ra hiệu cho nha hoàn đi cùng lui xuống. Đợi đến khi chỉ còn tỷ đệ hai người, Quân Võ mới cầm quyển sách trên bàn nhảy cẫng lên:
- Tỷ, ta tìm ra bí quyết nằm ở đâu rồi, ta tìm ra rồi, tỷ biết là gì không?
Chu Bội nhíu mày, nàng vốn đã bất mãn với những thứ kỳ xảo dâm kỹ* mà Chu Quân Vũ nghiên cứu, lúc này càng tỏ ra chán ghét hơn, nhưng Quân Vũ thì đang hào hứng nói:
- Lão…người đó thật là thiên tài, ta vốn dĩ cho rằng bí quyết nằm trên vải, tìm rất lâu cũng không tìm được thứ thích hợp, lần nào đèn Khổng Minh đó cũng cháy rụi. Sau đó ta điều tra tỉ mỉ những chuyện mà hắn trong khoảng thời gian cuối cùng ở thành Biện Lương, mới phát hiện, mấu chốt nằm ở bột giấy. Haha, tỷ, tỷ căn bản không đoán ra được nhỉ, mấu chốt lại nằm trên bột giấy, muốn không bị đốt, thì phải quết bột giấy.
(*) Kỳ xảo dâm kỹ: là những phát minh do người xưa tạo ra, tạo hình tinh xảo đặc biệt, nhưng không có chút tác dụng nào.
- Trong khoảng thời gian ở thành Biện Lương đó, xưởng làm giấy vẫn luôn do Vương gia giúp đỡ làm, Tô gia phụ trách vải vóc, chỉ có cân nhắc cả hai bên mới phát hiện ra, đèn Khổng Minh lớn biết bay đó, bên trên phải quét bột giấy mới có thể căng phồng, không đến nỗi thoát khí. Cho nên mới nói, Vương gia là bảo bối, ta cứu bọn họ một lần cũng là chuyện nên làm.