Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 816 - Chương 816: Triều Cường Qua Nhanh, Pháo Hoa Tiêu Tán 3

Chương 816: Triều cường qua nhanh, pháo hoa tiêu tán 3 Chương 816: Triều cường qua nhanh, pháo hoa tiêu tán 3

Ban đầu Ninh Nghị ở Biện Lương, có mối giao hảo tốt với người trong nhà Vương Sơn Nguyệt, nhưng đến lúc tạo phản xuất thành, Vương gia tuyệt đối không bằng lòng đi theo. Cho nên Chúc Bưu cướp đi Vương gia cô nương đã định thân, thậm chí suýt chút nữa còn đánh cho lão phu nhân Vương gia một trận, hai bên coi như đã trở mặt. Nhưng chuyện giết vua này, sao có thể thoát khỏi hiềm nghi một cách đơn giản như thế, cho dù Vương Kỳ Tùng từng có một vài mối quan hệ có thể cầu cạnh ở kinh thành, cảnh ngộ của Vương gia tuyệt đối cũng chẳng dễ chịu, suýt nữa cả nhà bị tống vào ngục. Đến khi Nữ Chân nam hạ, tiểu Vương gia Quân Vũ mới liên lạc được một số lực lượng ở kinh thành, tận lực đón những nữ tử này qua đây.

Nếu không phải như vậy, toàn bộ Vương gia chỉ sợ đều bị đưa vào quân doanh Nữ Chân trong trận đại họa ở Biện Lương, ôm tủi chịu nhục mà chết.

Người ra sức vì việc này trong kinh thành, chính là hòa thượng Giác Minh đã bị Chu Triết hạ lệnh hối lỗi trong chùa sau khi Tần Tự Nguyên vào ngục, vị khách khanh của Tần phủ này vốn là thân phận hoàng tộc, sau khi Chu Triết chết, mây gió trong thành biến ảo, không ít người rất kiêng kỵ đối với khách khanh Tần phủ, nhưng không muốn đắc tội với Giác Minh, hắn mới có thể lấy ra một ít lực lượng từ trong chùa, để giúp đỡ chút ít cho mẹ góa con côi đáng thương nhà Vương gia. Khi Nữ Chân vây thành, ngoài thành sớm đã trống không, chùa miếu cũng bị hủy, có lẽ Giác Minh hòa thượng đã theo nạn dân nam hạ, lúc này chỉ ẩn nấp đằng sau bức màn, làm một số chuyện của hắn.

Châu Bội không tin tưởng lắm những lời nói này của Quân Vũ:

- Ta vẫn biết ngươi có chút ngưỡng mộ hắn, ta nói không lại ngươi, nhưng lúc này thế cục thiên hạ căng thẳng, Khang Vương phủ chúng ta cũng đang bị rất nhiều người dòm ngó, ngươi tốt nhất đừng nên làm bừa, mang rắc rối lớn đến cho nhà chúng ta.

Nàng trầm ngâm một lúc lâu, rồi nói tiếp:

- Ngươi có biết, ở Biện Lương người Nữ Chân lệnh cho Trương Bang Xương đăng cơ, đổi niên hiệu thành Đại Sở, đã muốn rút binh lên phía bắc, các vị đại nhân trong thành Giang Ninh này đang không biết phải làm sao đây? Lúc người Nữ Chân rút về phương bắc, đã bắt hết tất cả hoàng tộc Chu gia trong thành Biện Lương đi. Nếu như thật sự phải nói, vận nước Vũ triều đã vong đều tại hắn.

- Hứ…

Quân Vũ hừ lạnh một tiếng, nhướng mày, bỏ quyển sách trong tay xuống

- Vương tỷ, vận nước Vũ triều chuyện lớn thế này mà tỷ đều đổ hết lên đầu hắn, có hơi lừa mình dối người nhỉ. Bản thân không làm được việc, mà đi dày vò người làm được việc, cho rằng làm gì người khác đều chỉ biết chịu đựng, dù sao thì…hừ…dù sao vận nước Vũ triều cũng vong rồi, ta chỉ nói một câu, vận nước này…

- Ngươi câm miệng.

Ánh mắt Chu Bội nghiêm khắc, bước tới hai bước:

- Sao ngươi có thể nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy, ngươi…

Nàng nghiến nghiến răng, ổn định tâm trạng một chút, rồi nghiêm túc nói:

- Ngươi có biết, triều ta và sĩ phu cùng trị thiên hạ, triều đường hòa thuận, vô cùng hiếm có. Xảy ra chuyện như vậy, về sau hoàng đế và đại thần khó đồng tâm được nữa, đôi bên đều sẽ nghi kỵ lẫn nhau. Hoàng đế thượng triều, mấy trăm thị vệ theo gót, luôn đề phòng có người hành thích bất cứ lúc nào, còn ra thể thống gì nữa? Giờ hắn ở phương bắc, cũng là chủ tướng của phản quân, hắn đã khởi xướng, ngươi nói sẽ không có người sau học theo sao?

Mỗi lần nói đến chuyện của người đó, tâm trạng của Chu Bội lúc nào cũng kịch liệt, trong khoảng thời gian này, tỷ đệ hai người cũng không ít lần tranh luận. Từ lúc đầu tiên còn lười trả lời, đến cuối cùng thành đối chọi gay gắt, cũng coi như tiêu hao hết sạch sự kiên nhẫn của Quân Vũ. Lúc này hắn bĩu môi nói:

- Mấy trăm thị vệ theo gót, thì đã làm sao? Tuân Tử nói, nước có thể đẩy thuyền, cũng có thể lật thuyền, người làm vua gánh vác tính mệnh của ngàn vạn người, mà chỉ nghĩ đến chuyện được lợi. Có thể sợ rủi ro bị lật thuyền một phần, thì có thể làm tốt hơn một phần, người làm vua lo lắng nhiều hơn một chút, thì ngàn vạn lê dân có thể được lợi hơn một phần. Mà ngàn vạn lê dân được lợi, chẳng lẽ còn không đáng để chịu phiền phức khi mấy trăm thị vệ theo gót. Vì thể thống…lợi ích của ngàn vạn lê dân, còn không bằng một cái thể thống…

Vì đã nghĩ ra lời lẽ để phản bác, nên hắn vô cùng đắc ý:

- Như hiện nay dưới tay ta đang quản mấy trăm người, tối đến còn không ngủ nổi, cả ngày lo nghĩ, có bạc đãi vị sư phụ nào không, vị nào có bản lĩnh hơn một chút? Mấy trăm người đã như vậy, khi trong tay có ngàn vạn người, mà lo lắng một chút cũng không muốn. Làm sai thì phải chịu mắng, đánh không lại người ta thì phải ăn đòn. Cảnh ngộ của thành Biện Lương hiện giờ đã rõ rành rành, chỉ cần thể thống thì có ích gì. Ta chưa từng chấn hưng Vũ triều, có lý do gì, tỷ đi mà nói với người Nữ Chân ấy!

Chu Bội nhìn chằm chằm vào hắn, trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh. Cuộc trò chuyện này đại nghịch bất đạo, nhưng một là trời cao hoàng đế ở xa, hai là hoàng tộc thành Biện Lương đã bị hủy diệt hết, ba là cũng do tuổi trẻ khí thế bừng bừng, mới nhắc đến lúc riêng tư thế này, nhưng dù sao cũng không thể tiếp tục được nữa. Quân Vũ trầm mặc một lúc, rồi hất cằm:

- Mấy tháng trước ở Tây Bắc Lý Càn Thuận đánh xuống, tận mấy thành Thanh Giản, Diên Châu đều bị phá. Võ Thụy Doanh tại khe nứt đó, vẫn phái người đi chạm trán với người Tây Hạ mấy lần, cứu được không ít nạn dân, đây mới là chuyện nam nhân chân chính nên làm.

Chu Bội lúc này càng cau mày chặt hơn, nghiêng đầu nhìn hắn:

- Sao ngươi biết được chuyện này?

Quân Vũ ngẩng đầu lên nói:

- Trong tay ta có mấy trăm người, nếu thật sự có lòng nghe ngóng vài chuyện, biết được thì có gì lạ đâu.

Chu Bội thở dài một tiếng, lúc này vẻ mặt hai người mới dần bình tĩnh. Qua một lúc, Chu Bội lấy từ trong y phục ra mấy bản tình báo:

- Tin tức từ thành Biện Lương, ta vốn dĩ chỉ muốn nói cho ngươi một tiếng, nếu đã như vậy, ngươi cũng xem qua đi.

Nàng quay người đi ra ngoài cửa, đến mép cửa rồi, dừng lại một chút, nghiêng đầu nói:

- Ngươi có biết, hắn ở Tây Bắc, cũng từng đánh mấy trận nhỏ với người Tây Hạ, có lẽ nhất thời người Tây Hạ không làm gì nổi hắn. Nhưng mạn bắc Hoàng Hà thiên hạ đại loạn, hiện giờ còn đến mùa lũ, lưu dân phương Bắc tứ tán, không bao lâu nữa, phía hắn sẽ có người phải chết đói. Hắn giết chết quân phụ, đã không đội trời chung với chúng ta, ta…chẳng qua có lúc ta nghĩ, giá như lúc ấy hắn không kích động như vậy, mà trở về Giang Ninh, vậy giờ có phải…tốt biết bao nhiêu!

Từ sau khi Chu Bội trở về từ Biện Lương, dưới sự dạy dỗ của Thành Quốc công chúa, đã tiếp xúc với đủ mọi chuyện phức tạp. Tình cảm giữa nàng và quận mã cũng không êm đẹp, nên toàn tâm vùi đầu vào những chuyện này, có lúc cũng trở nên lạnh lẽo, Quân Vũ không thích tỷ tỷ như thế này, thỉnh thoảng sẽ đối chọi gay gắt, nhưng nói tóm lại, tình cảm của hai tỷ đệ vẫn rất tốt, mỗi lần nhìn thấy bóng dáng tỷ tỷ rời đi như thế, thực lòng ít nhiều gì hắn đều cảm thấy hơi hiu quạnh.

Từ nhỏ hắn đã thông minh, nhưng lúc này không hề nghiền ngẫm những lời tỷ tỷ đã nói, xem qua tin tức về thảm kịch Biện Lương trong tay mình, vì vẫn còn trẻ nên rất khó có được lời thở than phức tạp, thậm chí là người hiểu rõ nội tình, hắn vẫn cảm thấy thảm kịch của Biện Lương có chút gieo gió gặt bão. Nhận thức này khiến ánh mắt hắn càng thêm kiên định, không lâu sau, bèn ném tin tức sang một bên, chuyên tâm nghiên cứu kỹ thuật để khí cầu bay lên.

Pháo hoa của thời đại cũ đã tiêu tán. Trong vùng núi của Tây Bắc, nhánh quân phản loạn cũng đang vùng vẫy trong thế cục lầy lội đó.

Bình Luận (0)
Comment