Nói một chút về Hoa Hạ, là một danh từ dùng để chỉ những cư dân nông nghiệp bán du mục sống ở phía bắc sông Dương Tử, là tổ tiên trực tiếp của người Hán, sống ở vùng Trung Nguyên tại lưu vực sông Hoàng Hà trước khi họ mở rộng lãnh thổ ra khắp tứ phía. Đây là thuật ngữ lỏng lẻo để chỉ những người Trung Quốc cổ xưa trước thời kỳ phong kiến của Trung Quốc.
Đùng.
Mưa đang rơi, sấm chớp lóe qua bầu trời u ám.
Tiết trời đầu hạ, giữa một dải núi Lữ Lương, Hoành Sơn, đã bị bao phủ bởi những cơn mưa xối xả, trong những khe núi ngang dọc, cây thấp, bụi rậm và cả đất đá bị lộ ra, đều đang bao trùm trong màn mưa xám xịt.
Bóng dáng của một tốp người trông có vẻ nhỏ bé, đang di chuyển chậm rãi trong cơn mưa to ở giữa sườn núi.
Đường đi giữa các ngọn núi gần với mạch chính Lữ Lương rất khó đi, rất nhiều nơi căn bản không thể tìm thấy đường. Nhóm người di chuyển giữa núi lúc này đại khái chừng ba bốn chục người, phần lớn đều đều đang gánh hàng, thân khoác áo tơi, hàng hóa rất nặng, xem ra giống như thương khách vãng lai.
Tây Bắc hoang vu, dân tính hung hãn, nhưng trong thời gian Tây quân trấn thủ, vẫn có đường để đi lại. Ban đầu vì để gom góp lương thực cho biên ải, triều đình áp dụng cách thức để dân chúng vùng biên giới chủ động vận chuyển lương thực phải nộp mỗi năm vào thẳng quân doanh quân đội, cho nên việc di chuyển giữa các nơi của Tây Bắc vẫn được xem là thuận lợi, tuy nhiên đến thời điểm này, người Tây Hạ giết tới, đã công phá mấy thành trì lớn vốn dĩ được Chủng gia quân trấn thủ, thậm chí còn đồ sát mấy lần, tình hình bên ngoài cũng trở nên ngày càng phức tạp.
Tần Hữu Thạch là thủ lĩnh của tốp người này, hắn vốn là thương nhân của Tây Bắc Bình Dương, cuối năm ngoái đến khu vực Bảo An quân buôn bán y phục mùa đông, nhân tiện đem theo một ít vật phẩm quý giá như muối lậu, chuẩn bị đến vùng biên giới đổi ít hàng hóa trở về. Người Tây Hạ tấn công Diên Châu, ngăn cách hắn trên đường, tuy rằng tuyết lớn bắt đầu phong tỏa núi, nhưng một mặt phía đông đều có chiến loạn, muốn đi cũng không được, hắn bị mắc kẹt trong một thôn làng gần đó mấy tháng, tình hình cả vùng Tây Bắc, giờ đã thành một mớ hỗn độn.
Chiến sự kéo dài, không ngừng mở rộng, không lâu trước Tần Hữu Thạch nghe nói Chủng Liệt Chủng đại soái giết tướng trở về, nhưng vẫn thua bởi Quải tử mã của Tây Hạ. Tướng sĩ Tây quân tan tác, người Tây Hạ tàn sát bừa bãi khắp nơi, hắn thấy được rất nhiều người chạy tứ tán sau khi thành bị phá, sau một hồi nghe ngóng, cuối cùng vẫn quyết định mạo hiểm di chuyển về phía đông.
Trung Nguyên đã là một mớ hỗn độn, nghe nói người Nữ Chân đã phá được thành Biện Lương, tàn sát bừa bãi trong mấy tháng trời, kinh thành đã không còn ra gì nữa, thêm người Tây Hạ vượt qua Hoành Sơn, thiên hạ này sắp có biến cố lớn. Tuy rằng phần lớn nạn dân bắt đầu tháo chạy về phía đông và phía nam, nhưng đám người Tần Hữu Thạch không như vậy. Các nơi như Bình Dương, Cảnh Châu tuy rằng ở phía đông, nhưng dù sao người Tây Hạ vẫn chưa giết tới nơi đó.
Người nhà bọn họ vẫn còn ở đó.
Tây Bắc bốn bề bằng phẳng, dễ công khó thủ, nhưng từ khi Tây quân lớn mạnh, nơi mà bọn họ ở, cũng đã thái bình rất nhiều năm. Hiện giờ người Tây Hạ đến, cũng không biết sẽ đối xử với người bản địa thế nào, chạy nạn cũng tốt, mà làm dân thuận cũng được, tóm lại cứ phải trở về đoàn tụ với người nhà trước đã.
Đại quân Tây Hạ công phá các nơi như Thanh Giản, Diên Châu, lúc này đã bắt đầu uy hiếp ra xung quanh. Nhưng đất Tây Bắc dù sao cũng không nhỏ, người Tây Hạ giờ cũng khó nắm bắt hết tất cả địa bàn, lúc tuyết chảy băng tan, người bắt đầu bỏ chạy khỏi nơi tập trung sinh sống với quy mô lớn cũng ngày một nhiều thêm, đi về tứ phía đông tây nam bắc đều có cả, Tần Hữu Thạch nghe ngóng một lượt, mang theo không ít hàng hóa tích trữ trong mùa đông bắt đầu đi về phía đông với các đồng sự trong thương hội. Lúc này phía đông đã có không ít quân đội Tây Hạ đang hoạt động, một đám người né né tránh tránh, tốc độ chậm chạp. Sau đó bọn họ muốn tiến vào trong núi mà thường ngày vẫn khó đi để mạo hiểm một lần, thế nên mới gặp được hai người trẻ tuổi kỳ lạ ở phía trước đoàn người kia.
Chuyện nói từ đầu, một vùng Tây Bắc chịu ân huệ sâu sắc của Tây quân, đặc biệt là Chủng gia, hán tử Tây Bắc đều nhớ đến ơn này, cũng rất cang trường. Khi đại quân giết tới, các nơi như thành Thanh Giản, thành Diên Châu đều giao tranh, phản kháng quyết liệt. Tuy rằng cuối cùng đều vô ích, nhưng cho dù là lúc lưu dân tứ tán, binh lính tan rã, vẫn có không ít nghĩa sĩ tổ chức, ý muốn chiến đấu với đại quân Tây Hạ.
Như vậy, vào mùa đông năm nay, trong đám lưu dân chạy nạn cũng lan truyền không ít lời đồn và câu chuyện về các nhân sĩ trung nghĩa tiết liệt, ai đó đã chiến đấu với Bộ bạt Tây Hạ rồi hy sinh trên đường chạy nạn, ai đó không chịu bỏ trốn, cùng sống chết với thành, hoặc còn ai đó tập hợp hơn trăm hảo hán, đối đầu với người Tây Hạ. Những lời đồn đại này hoặc thật hoặc giả, nhưng trong đó có một chuyện hết sức kỳ quái.
Kể rằng sau khi thành Thanh Giản, Diên Châu bị phá, lưu dân tứ tán, binh Tây Hạ truy giết cướp bóc cả đường, có một đội quân từ trong núi giết ra, yểm hộ nạn dân tháo chạy. Trong những ngày đông tuyết lớn phong tỏa núi, bọn họ thậm chí còn giúp đỡ một số nạn dân mà trong nhà không còn chút của cải gì, tặng họ một ít lên khô để lên đường trốn chạy. Trên thực tế, bất luận là quân đội tản mạn khắp nơi hay lục lâm nghĩa sĩ, làm những chuyện này không có gì là lạ, lạ ở chỗ bọn họ bảo người ta viết hai chữ.
Đội quân này sau khi cứu người, nghe kể sẽ nói với người ta một số thứ linh tinh vớ vẩn, ý đại khái có thể là, mọi người đều là con dân Hoa Hạ, nên cùng nhau trông coi. Câu nói này đường đường chính chính, cũng không tính là gì, nhưng sau đó, bọn họ sẽ luôn lấy ra quyển vở, rồi bảo người ta viết vào hai chữ “Hoa Hạ”, không biết viết cũng không sao, bọn họ còn dạy cả người ta viết hai chữ này.
Thử nghĩ sau khi thành trì bị phá, trên đỉnh núi tuyết lớn chất đống, quân đội cứu giúp nạn dân, sau đó bảo người ta cầm cành cây viết ra hai chữ này trên tuyết, cảnh tượng này càng nghĩ càng kỳ quái. Nhưng lời đồn thế gian chính là như vậy, mơ mơ hồ hồ, không rõ ràng, trong hoàn cảnh như vậy, những chuyện mà người ta nói xằng nói bậy cũng rất nhiều, chưa chắc đã chính xác. Tần Hữu Thạch lờ mờ nghe qua câu chuyện này hai lần, nhưng cũng coi như người ta nói linh tinh mà bỏ ngoài tai, tuy rằng sau đó có nghe thêm một số phiên bản nữa, ví dụ như đội quân này là phản quân Vũ triều, hoặc là chi chính của Chủng gia, hay Chiết gia tướng, v.v…, căn bản cũng lười đi nghiên cứu kỹ.
Nhưng vào lúc bọn họ sắp tiến vào núi, vô tình tụ hợp với một đội ngũ chạy nạn, có hai người thấy bọn họ đang hỏi thăm con đường trong núi, bèn tìm đến, nói là có thể dẫn đường cho họ. Tần Hữu Thạch cũng không phải lần đầu tiên hành tẩu bên ngoài, hắn đương nhiên hiểu đạo lý “không chuyện mà niềm nở, không gian tất là cướp”, tuy nhiên trong cuộc trò chuyện, người trẻ tuổi đứng đầu trong hai người đó đột nhiên hỏi một câu:
- Ngươi có biết chữ không? Có biết viết hai chữ Hoa Hạ không?
Tần Hữu Thạch lập tức nhớ tới lời đồn đại kia.
Lúc này người Tây Hạ đang phong tỏa bốn phía đường lớn xung quanh đây, Tần Hữu Thạch không có nhiều lựa chọn, tuy ngoài miệng hắn không đồng ý, nhưng sau khi vào núi đôi bên vẫn gặp nhau. Đám người dưới trướng Tần Hữu Thạch cũng đều là hán tử hành tẩu Tây Bắc, phần lớn đều mang theo vũ khí, hắn dặn mọi người cảnh giác, tiếp xúc với đối phương mấy lần, đôi bên mới bắt đầu đồng hành.
Đối với Tần Hữu Thạch, đây cũng là một canh bạc bất đắc dĩ, muốn về nhà nhưng trong nhất thời không có người dẫn đường, một đám người cũng không thể cứ xoay vòng vòng trong vùng núi hoang vu này mấy tháng trời. Hắn nhớ đến mấy lời đồn đại kia, cảm thấy hai người này cũng không giống mấy kẻ mạnh dụ người ta vào núi rồi cướp của, sau một hồi trao đổi, mới biết bối cảnh của đối phương là trại Thanh Mộc.