Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 818 - Chương 818: Hoa Hạ - Đầu Hạ 2

Chương 818: Hoa Hạ - Đầu hạ 2 Chương 818: Hoa Hạ - Đầu hạ 2

Trại Thanh Mộc Lữ Lương, cũng coi như có chút danh tiếng trong đám thương nhân một vùng Tây Bắc. Nhưng người trẻ tuổi đứng đầu trong hai người nọ giống như người địa phương khác hơn, người này tên Trác Tiểu Phong, lưng đeo đại đao, thường ngày cũng ôn hòa hay nói. Sau khi kết hợp mấy cuộc nói chuyện, rồi nhớ đến những lời đồn vụn vặt được nghe kể, trong lòng Tần Hữu Thạch cũng bắt đầu nhen nhóm một ít manh mối.

Nửa cuối năm ngoái, có phản tặc giết vua, nổi dậy làm loạn, tuy rằng Tây Bắc chưa có ảnh hưởng gì lớn, nhưng xem ra đội quân này đã tiến vào trong núi. Trong những ngày đông có vẻ cũng là bọn họ ra ngoài rồi chém giết quân Tây Hạ mấy trận, cứu được một số người. Hiểu được những chuyện này, Tần Hữu Thạch ít nhiều cũng thấy yên tâm, xưa nay nghe nói đến phản tặc giết vua có lẽ vẫn còn chút kiêng dè, nhưng giờ xem ra cũng không sợ gì lắm.

Hai bên tiến lên phía trước cả đoạn đường, hán tử của trại Thanh Mộc đó làm người hướng dẫn, đi đầu cùng với người trẻ tuổi tên Trác Tiểu Phong này, Tần Hữu Thạch đi theo, chuyện trò bên cạnh. Bên này là một đoạn hoang vu nhất của dãy tây núi Lữ Lương giáp giới với Hoành Sơn. Thế núi gập ghềnh, cộng thêm mưa lớn trút xuống, đường càng khó đi. Lúc đoàn người đi đến con đường núi hoang dã, Tần Hữu Thạch nheo mắt nhìn ra khe núi đối diện, mới thấy thế núi bên đó tuy rằng không dễ đi, nhưng lờ mờ giống như có một con đường nhỏ xuyên qua, tốt hơn bên này nhiều.

Trong lòng Tần Hữu Thạch bắt đầu cảnh giác, nhìn về bên đó, rồi cất giọng thăm dò:

- Đối diện hình như có con đường nhỏ…

Người dẫn đường của trại Thanh mộc kia cũng thẳng thắn gật đầu nói:

- Ừm, vốn là bên kia gần hơn một chút.

- Vậy tại sao…?

- Trước đó đã đánh với người Tây Hạ một trận…

Bên này Trác Tiểu Phong đáp lời một câu, giơ tay chỉ hai đầu trước sau của đường núi đó:

- Mấy tháng trước, Bộ bạt Tây Hạ đuổi giết đến đây, quân đội cho nổ ở hai đầu, tuyết trên núi sụt lún xuống, trong khe núi bên dưới toàn là xác chết, hiện giờ trên núi bên đó lỏng lẻo, rất không an toàn.

Trong lòng Tần Hữu Thạch hoảng sợ:

- Người Tây Hạ…

- Bộ bạt Tây Hạ, rất khó đối phó.

Trác Tiểu Phong gật gật đầu. Tần Hữu Thạch nhìn ra ngọn núi lờ mờ bên trong cơn mưa xối xả, đằng xa đích thực có dấu vết mới động vào. Hắn tiếp tục nhìn xuống dưới khe núi, chỉ thấy dòng nước gào thét chảy qua trong cơn mưa lớn, ngoài ra không nhìn rõ được gì nữa.

Ở nơi này, Tây quân và người Tây Hạ thỉnh thoảng sẽ có giao chiến, những người học rộng biết nhiều đa phần đểu sẽ biết về quân đội của người Tây Hạ. Thiết diêu tử xung trận thiên hạ vô song, nhưng giữa vùng núi Tây Bắc này, thứ khiến người ta sợ hãi nhất vẫn là Bộ bạt tinh nhuệ của Tây Hạ, những bộ binh này vốn được tuyển chọn từ trong sơn dân, xuyên đèo vượt núi như giẫm lên đất bằng. Nạn dân trên đường đào vong, nếu gặp phải Thiết diêu tử, có lẽ vẫn có thể trốn vào trong núi, nhưng nếu gặp phải Bộ bạt, chạy đi đâu cũng không thoát được. Mà chiến lực của bọn họ vốn dĩ không cách biệt quá nhiều với Tây quân, nhưng giờ Tây quân đã tan, trên cả vùng đất Tây Bắc rộng lớn này, đã không còn người có thể áp chế được Bộ bạt nữa.

Còn về xuất xứ của “Hoa Hạ” quân, trong lòng Tần Hữu Thạch vốn đã có nghi vấn, nhưng cũng không nghiền ngẫm nhiều. Bây giờ nghĩ lại, đội quân giết vua tạo phản này, đến đất Tây Bắc, quả nhiên cũng không phải dễ đối phó. Trong núi non thế này mà đối kháng được với Bộ bạt Tây Hạ, thậm chí còn chiếm thế thượng phong. Đối phương nói qua loa hời hợt, mà trong lòng hắn đã ngấm ngầm kinh hãi.

Vào ngay lúc này, trên bầu trời truyền đến tiếng sấm, đám người đang tiến về phía trước, nghe được tiếng ầm ầm vang dội từ phía trước truyền đến, núi đá âm ỷ chấn động. Trên sườn đồi đối diện, đất đá dâng trào trong cơn mưa lớn mờ ảo, chớp mắt biến thành một con rồng đất, men theo thế núi rầm rầm lao xuống. Trước mặt bọn họ, dòng đất đá này tiếp tục lao vào khe sâu, bên trong khe núi phía dưới, dòng nước va chạm với đống đất đá, rồi dâng cao nhanh chóng, nước bùn phun trào chảy xiết, rền vang bốn phía. Đám đông từ trên núi nhìn xuống, trong mưa gió, chỉ cảm thấy đất trời uy phong lẫm liệt, mà bản thân mình nhỏ bé không thể tả.

Cảnh tượng lở đất này kéo dài trước mặt bọn họ hồi lâu mới chịu ngừng, có lẽ vụ nổ mấy tháng trước gây ra tuyết lở làm sườn đồi bị thụt, lúc này bị nước mưa ngấm vào nên mới trôi xuống. Sau khi đám đông chứng kiến, lúc đi tiếp đều không tránh khỏi thêm vài phần cẩn thận, cũng nói chuyện ít đi. Một dòng người quay lại giữa núi, đến tầm chiều tối, mưa cũng đã dừng, bọn họ cũng tiến vào mạch chính của núi Lữ Lương.

Khu vực này đã tiếp cận với phạm vi trại Thanh Mộc của núi Lữ Lương, bởi vì trước đây đã khai thác con đường thông thương, cũng chưa phải chịu ảnh hưởng nhiều của khói lửa chiến trận, cho nên đường phía trước cũng được coi là dễ đi. Trác Tiểu Phong và hán tử của trại Thanh Mộc đó bèn từ biệt Tần Hữu Thạch, mắt thấy hai người họ đã giúp đỡ, còn nhanh nhẹn dứt khoát mà rời khỏi, Tần Hữu Thạch ngược lại có chút bối rối, hắn lấy ra hai chiếc chân hươu phơi khô từ trong đống hàng hóa mang theo người, đưa cho đối phương coi như là thù lao, nhưng thấy Trác Tiểu Phong lấy ra giấy bút trong người rồi hỏi:

- Tần lão bản biết viết chữ nhỉ?

- Ý Trác công tử là…

- Con dân Hoa Hạ vốn chung một nhà, hiện giờ thế cục hỗn loạn, chính là lúc nên trông coi lẫn nhau, ta cùng Tần lão bản đồng hành một đường, cũng là duyên phận, chút chuyện nhỏ mà thôi. Đương nhiên, nếu Tần lão bản thật sự cảm thấy cần phải đáp tạ, thì viết hai chữ vào đây là được.

Hắn thấy Tần Hữu Thạch vẫn còn hơi do dự, bèn cười rồi mở quyển vở ra, bên trong toàn là hai chữ “Hoa Hạ” xiên xiên vẹo vẹo,

- Đương nhiên, chỉ cần hai chữ, không cần để lại tên, chẳng qua chỉ để ghi nhớ. Nếu ngày sau Tần lão bản có phiền phức gì, chỉ cần nhớ đến hai chữ này, nếu ta có thể giúp đỡ, cũng nhất định sẽ tận lực.

Tần Hữu Thạch chẳng qua chỉ hơi chần chừ một chút mà thôi, lúc này bật cười ha hả, cầm lấy bút viết vào vở, trong lòng vẫn còn nghi vấn. Những chuyện bên ngoài, giúp người mong báo đáp hay giúp người không cần báo đáp hắn điều hiểu, nhưng chuyện trước mắt này thì xem là cái gì đây. Nhận ân huệ, viết một cái tên coi như là đầu danh trạng*, nhưng giờ tên cũng không cần viết, hai chữ “Hoa Hạ”được viết ra cho dù có quang minh chính đại kiên cường bất phục, thì có thể thế chấp được cái gì chứ?

(*) Đầu danh trạng: thời xưa các đảng cướp buộc những kẻ muốn gia nhập phải chém đầu một người đem nộp, một là để chứng minh khả năng chém giết của mình, ngoài ra còn để ràng buộc, một người tay đã dính máu thì khó có thể hoàn lương, không thể phản bội lại đảng cướp.

Hắn cũng là một người có chút nhìn xa trông rộng, sau khi viết xong hai chữ đó, vẫn nhất mực đòi tặng chân hươu cho bằng được, chẳng qua đối phương cũng kiên quyết không nhận. Lúc này sắc trời đã tối, đám đông tìm một chỗ dựng trại nghỉ ngơi, Tần Hữu Thạch nhiệt tình giữ hai người lại, còn nấu nướng một bữa thịt tương đối thịnh soạn, dò hỏi bọn người Trác Tiểu Phong về thế cục sau này.

Chuyến này hắn đi về đông, vốn vì để làm ăn, người Nữ Chân giết tới, những thứ quý giá thu được giờ đã chẳng còn tác dụng, chuyến đi lần này rõ ràng là lỗ vốn. Nhưng lỗ vốn cũng không được coi là chuyện lớn, quan trọng nhất là sau này nên đi đâu về đâu, đội quân này có thể đối đầu với người Tây Hạ, tuy nói thanh danh không được tốt lắm, nhưng kết giao một mối thiện duyên, ai biết được về sau có chỗ nào cần bọn họ giúp đỡ không chứ!

Cuộc trò chuyện đến nửa đêm này, đối phương cũng là biết gì nói nấy, phân tích với Tần Hữu Thạch một chút về thế khó ngày sau. Nữ Chân hoành hành, Tây Hạ từ phía nam đến, dưới cục diện này, mạn bắc Hoàng Hà không thể nào có được những ngày tháng tốt đẹp như trước nữa, nhưng dân chúng bình thường cũng không đến nỗi sẽ bị đuổi cùng giết tận. Trước kia Vũ triều cũng coi như giàu có, các nhà phú hộ trước mắt vẫn còn dư một ít lương thực, nhưng trong vòng một đến hai năm, người Nữ Chân, người Tây Hạ nhất định sẽ củng cố địa bàn này, thuần túy tích trữ thức ăn thì chỉ tìm đường chết mà thôi. Hắn là thương nhân, không ngại linh hoạt một chút, thường xuyên hoạt động, nương nhờ các thế lực lớn.

Tương tự như trại Thanh Mộc núi Lữ Lương, dù sao cũng nằm trong sơn cốc, không phải tiến cử, nhưng trước mắt bên phía trại Thanh Mộc và Nữ Chân vẫn còn tàn dư một vài hoạt động trao đổi thương mại. Những thứ vật phẩm quý giá lần này hắn đem về có lẽ đã vô dụng trong thời buổi hỗn loạn này rồi, nhưng trại Thanh Mộc có lẽ vẫn có thể giúp trung chuyển, mà trong núi tất nhiên sẽ thiếu lương thực, nếu hắn có dư thừa, không ngại mang vào núi đổi một ít vũ khí phòng thân. Đương nhiên, đây cũng chỉ thuận miệng kiến nghị vậy thôi.

Tần Hữu Thạch không phải người không có chủ kiến, đối phương đã nói, hắn cũng chỉ để tham khảo trong lòng. Đến sáng sớm ngày thứ hai, đôi bên từ biệt lẫn nhau, chia ra lên đường. Tần Hữu Thạch nhìn theo bóng dáng hai người đi về phía bắc, nhớ đến hai chữ “Hoa Hạ” mà tối qua mình đã viết, chỉ cảm thấy đám người này thật là kỳ lạ.

Sau khi từ biệt Tần Hữu Thạch, Trác Tiểu Phong và hán tử trại Thanh Mộc tên Đàm Vinh đó xuyên qua đường núi gập ghềnh để trở về, đợi đến khi thấy được ngọn núi nơi đất đá sụp đổ đằng xa, mới lộn vòng về Tây Bắc.

Lúc xế chiều, bọn họ đứng trên triền núi nhìn về xa xa, thấy được đường nét của Tiểu Thương Hà, dòng nước sông uốn lượn chảy xiết, vươn tầm mắt ra đến đầu bên kia là miệng núi có dấu vết của một con đập, bên cạnh miệng núi cũng có tháp canh quan sát, mà ở giữa thung lũng gập ghềnh giữa hai ngọn núi, lờ mờ có thể nhìn thấy một nhóm bóng dáng nhỏ bé đang kết bạn đi cùng nhau, đó là những đứa trẻ từ trong khu tập trung dân cư của Tiểu Thương Hà ra ngoài hái rau dại.

Ánh mặt trời từ trên không đang chiếu sáng qua những đám mây trắng, sơn dã hoang vu, chỉ thỉnh thoảng truyền đến tiếng gió vi vu, Trác Tiểu Phong và Đàm Vinh men theo đường núi mà đi xuống.

Bình Luận (0)
Comment