Thời gian là đầu tháng tư, trên miệng núi ngoài Tiểu Thương Hà, đập nước xây trước mùa đông đã thành hình. Đập nước xây dựa vào núi, kết cấu bằng gỗ đá, độ cao khoảng hai trượng bốn thước (đời sau khoảng bảy mét), lúc này đang được thử nghiệm giai đoạn nước lớn.
Trong khu vực núi này không có nhiều giai đoạn nước lên, chỗ xẻ nước lũ cạnh đập nước đang với khí thế nguy hiểm mà kinh người trút dòng nước ra ngoài, tiếng nước chảy ầm ầm đinh tai nhức óc, đường vào núi là từ bên cạnh lòng sông này uốn lượn lên.
Đi vào miệng núi, khu vực nước phía trước Tiểu Thương Hà đột nhiên mở rộng vì có đập nước, dòng nước nguy hiểm lan rộng tới trước, đập nước hẹp nối liền với hồ chứa nước này đôi khi thậm chí sẽ khiến người cảm thấy thầm run, lo lắng nó khi nào bỗng dưng sụp đổ. Đương nhiên, bởi vì phần miệng đưa ra phía ngoài nên dù sụp đổ cũng không phải việc lớn gì, cùng lắm lấp đầy thung lũng sông và khe núi thành một nhà tắm lớn.
Hầu Nguyên Ngung líu ríu từ miệng núi đi vào, lên tiếng chào hỏi với các binh sĩ canh giữ ở bên này, đập vào mặt là đường dài trăm thước kéo dài quanh thân núi, bởi vì đang vào mùa mưa, đường hơi lầy lội. Bên cạnh đường có nhà hầm*, thỉnh thoảng xen lẫn một số căn nhà bằng gỗ, bằng đất, cho quân đội trông giữ bên này cư ngụ. Đi sâu hơn nữa là khu vực tụ tập của cư dân Tiểu Thương Hà hiện tại.
(*) Nhà hầm: Đào hang trong núi thành nhà để ở.
Xuất hiện hồ chứa nước khiến mực nước của Tiểu Thương Hà nâng lên nhiều, lấn đất phía trước thung lũng sông, nhưng đi về phía sau thì ảnh hưởng ít dần. Nhà hầm, nhà cửa, lều trại san sát nối tiếp nhau, tụ tập thành một dãy. Nhìn từ xa, các loại phòng xá tuy còn đơn sơ, nhưng khu vực quy hoạch thì cực kỳ ngay ngắn. Lúc trước Trác Tiểu Phong tham dự vào công việc phác họa khu vực này, xây nhà thì có lẽ hơi gấp gáp, nhưng tất cả đường nét khu vực xây nhà đều vẽ vuông vức, đây là Ninh Nghị nghiêm khắc yêu cầu.
Dù cho tạm thời chưa xây được, dựng lều ở tạm thì mép lều không được lấn ra ngoài lằn vẽ.
Dù sao tuy là khu vực tụ cư của cư dân, trong Tiểu Thương Hà đông nhất vẫn là quân nhân.
Những ngày khó khăn nhất trong mùa đông, một vài người từ bên ngoài đi vào núi, la ó bảo bên này rườm rà quá, sau đó bị trấn áp đuổi ra thung lũng. Lúc ấy đang là ngày đông rét, quân nhân của Võ Thụy Doanh cũ mỗi ngày phải làm việc, khó tránh có một số người tinh thần thả lỏng, cơ hồ cũng tham dự vào, sau đó tập hợp trên vạn người trong thung lũng, mở cuộc họp chỉnh đốn tác phong.
Người Nữ Chân như mặt trời ban trưa, người Tây Hạ đang ở bên ngoài công thành cướp đất, nạn nhân tiến vào gặp phải sự tình đã chứng minh điều này. Bọn họ là bình dân, mất quê hương, các ngươi là quân nhân, tương lai còn muốn mảnh đất dưới chân này không?
Đối với quân nhân, mỗi một phần quy củ, tương lai đều sẽ cứu tính mệnh của vài người trên chiến trường trong tương lai.
Sau đại hội đó, cấp lãnh đạo trong quân đội còn đặt ra quy phạm nghiêm khắc về bánh than, lửa than sử dụng mỗi ngày. Đến khi bớt lạnh, xây xong đập nước, nhà gỗ dần dần thay thế lều trại, nhưng không có một bức tường nào lấn qua phạm vi lúc trước đã vẽ ra.
Lúc này tiến độ nhà gỗ thay thế lều trại vẫn chưa xong, toàn bộ khu vực tụ cư cơ bản là xây theo kiểu các nhà lớn nhỏ quay quanh trung tâm một quãng trường, tuy vạch vị trí ngay ngắn nhưng trường hợp thì hỗn loạn, đường lầy lội. Đây là vì đám người Tiểu Thương Hà tạm thời không rảnh xử lý, từ mùa thu năm ngoái đến đầu mùa hè năm nay, các loại thi công trong Tiểu Thương Hà gần như không ngừng một phút nào, dù ngày đông giá rét vẫn chuẩn bị đủ thứ.
Xây phòng tránh rét, đào ra nhà hầm, xây dựng đập nước, đến đầu xuân thì công tác chủ yếu biến thành khai hoang đất đai, gieo lúa mì chờ thu hoạch. Bây giờ ngày hè đến, dường nét khu vực tụ cự trong thung lũng dần thành hình, ruộng lúa mì dọc theo bờ sông, từ đầu bên này thung lũng sông đến đầu bên kia kéo dài mấy trăm mẫu, một tòa cầu treo nối hai bên bờ. Phương xa hơn, khu vực chăn nuôi ngựa chiến và các loại súc vật cũng dần hiện ra đường nét, trên đỉnh núi đã xây xong mấy tòa tháp nhìn xa, nhưng với nhu cầu sinh hoạt của trên vạn người trong thung lũng thì công tác thật sự cần thiết còn thiếu rất nhiều.
Một đường đi tới, đứa nhỏ tên là Hầu Nguyên Ngung líu ríu kể cho Trác Tiểu Phong nghe biến đổi trong thung lũng, ven đường rộn ràng tiếng người, hán tử đẩy xe con, gánh đất đá thỉnh thoảng đi lướt qua.
Đi ra ngoài mới hơn một tháng, nhiều nơi trong thung lũng đã khác rất nhiều so với trong ấn tượng của Trác Tiểu Phong. Nửa năm nay, Tiểu Thương Hà gần như mỗi ngày đều thay đổi lớn, đặc biệt là sau khi đập nước thành hình thì tốc độ biến đổi của nó càng nhanh đến chóng mặt.
Thỉnh thoảng có người chào Trác Tiểu Phong, thiếu niên của ‘đoàn thanh niên Vĩnh Lạc, Chính Khí hội’ ở Hàng Châu năm xưa lúc này đã thành nhân viên quản lý tầng dưới, phân phối và phối hợp công tác bên này.
Khi đi ngang qua một con đường sườn núi, xe kéo đất đá bị kẹt trong bùn lầy, Trác Tiểu Phong và Hầu Nguyên Ngung đi tới đẩy giúp.
Một người trẻ tuổi cũng lại đây, thuận miệng nói một câu:
- Trác ca, nhóm Trần Hưng tổ chức một Mặc hội, đang lôi kéo người ở khắp nơi.
Trác Tiểu Phong cau mày:
- Mặc hội?
Lúc này quân nhân xung quanh qua lại, mấy gã đàn ông bên cạnh xe lớn đồng thanh giục đẩy mạnh, Trác Tiểu Phong cũng la lớn một tiếng, đẩy xe lớn ra khỏi vũng bùn.
Giờ thì Trác Tiểu Phong mới rảnh nói với Hầu Nguyên Ngung:
- Đi kiếm chút miếng gỗ tro trấu đến lấp chỗ này.
Hầu Nguyên Ngung gật đầu rời đi.
Trác Tiểu Phong nói với thanh niên vừa rồi lên tiếng:
- Ta mới vừa trở về, còn chưa rõ ràng chuyện gì, ta đi gặp lão sư trước, trò chuyện thì đợi đến tối đi.
Người kia gật đầu:
- Biết rồi, chỉ muốn nói với Trác ca một tiếng.
Sau đó Hầu Nguyên Ngung từ bên cạnh kéo một ki đầy miếng gỗ, đá vụn tới, ba người lấp vũng bùn kia, mới tiếp tục đi về phía trước. Mặc dù Trác Tiểu Phong vừa trở về, đề tài kia không nhắc lại nữa, nhưng trong lòng hắn ít nhiều đoán được đại khái về Mặc hội.
Sau khi phản ra kinh sư, lòng vòng lên bắc, Võ Thụy Doanh ổn định ở Tiểu Thương Hà. Đã vượt qua ban đầu mờ mịt, sau đó bắt đầu kiến thiết Tiểu Thương Hà, trong quá trình Ninh Nghị tốn công sức rất lớn, hắn chẳng những kiểm soát việc xây dựng nguyên thung lũng, mỗi ngày cũng mở nhiều tiết học bồi dưỡng nhân tài.
Loại giảng bài này đại khái chia làm ba loại: Thứ nhất là giảng thuật cái lý về vạn vật, về truy tìm nguồn gốc cho các thợ thủ công nghe. Thứ hai là giảng tri thức sắp xếp người, khái niệm về hiệu suất cho nhân viên quản lý trong thung lũng. Thứ ba mới là giảng một ít lý niệm của bản thân cho đám đệ tử, con nít, thậm chí một số quan quân tư duy tương đối nhanh nhẹn trong quân, phân tích chính trị đương thời, phỏng đoán về đại cục, và làm người thì nên có bộ dạng như thế nào.
Bao gồm lúc sắp xếp công tác cho người ta thì tại sao phải sắp xếp như thế, thứ gì nói được Ninh Nghị sẽ cố gắng hết sức giải thích dễ hiểu cho nhân viên công vụ bên cạnh nghe. Chuyện như vậy, bao gồm hai loại giảng bài thứ nhất và thứ hai đều là Ninh Nghị cố gắng nhanh chóng rót vào đó, khoa học hiện đại, quản lý học hiện đại, lớp bồi dưỡng người mới nhanh chóng. Chỉ có môn chọn thứ ba là cho cảm giác lâu xa, như luận đạo. Nhưng ở trong mắt người khác tự nhiên không giống nhau. Những chuyện này đều sẽ bị cho rằng là thể hiện lý niệm của bản thân Ninh Nghị.