Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 822 - Chương 822: Những Kẻ Địch Những Người Nhà 1

Chương 822: Những kẻ địch những người nhà 1 Chương 822: Những kẻ địch những người nhà 1

Ninh Nghị xem bọn họ giây lát:

- Liên hợp ôm đoàn không phải chuyện xấu.

Hắn nói ra câu nói này, đám người Trần Hưng hơi nhẹ lòng.

Chợt nghe Ninh Nghị cười nói:

- Con người đều có tính tương đối, có tính tình, ý tưởng, quan điểm của bản thân. Tiểu Thương Hà chúng ta phản loạn bước ra ngoài, theo phương hướng lớn thì là người một nhà. Nhưng dù là người nhà thì ngươi luôn sẽ nói nhiều với một ai đó hơn, thích ai đó nhiều hơn. Đây là con người, chúng ta phải vượt qua một số điểm yếu của chính mình, nhưng không thể hoàn toàn đánh mất thiên tính.

- Thừa nhận tính khách quan của nó, liên hợp ôm đoàn có ích cho học tập, làm việc về sau của các ngươi. Các ngươi có ý tưởng gì, có chủ ý hay ho gì, thảo luận với người tính tình xấp xỉ, có thể nói chuyện với nhau, thảo luận với người khác tự nhiên là tốt hơn chút. Ngoài ra, nhất định phải thấy rằng chúng ta đến đây chưa đầy một năm rưỡi, các ngươi có ý tưởng, lập trường của chính mình chứng minh nửa năm qua chúng ta không chết lặng. Hơn nữa, các ngươi thành lập đoàn thể này không phải vì ý tưởng lung tung gì, mà là vì các ngươi cảm thấy thứ trọng yếu, chân thành thật lòng hy vọng trở nên ưu tú hơn nữa, đây cũng là chuyện tốt. Nhưng! Ta muốn nói nhưng.

Đám người ở bên dưới đều ngồi nghiêm chỉnh, Ninh Nghị cũng không ngăn lại bọn họ nghiêm túc, ánh mắt của hắn nghiêm nghị hơn:

- Nhưng mà! Nho gia nói, quân tử quần mà không đảng, tiểu nhân đảng mà không quần. Tại sao đảng mà không quần là tiểu nhân, bởi vì kết bè kết cánh, đồng đảng mà diệt khác đảng với mình! Một đoàn thể, nó xuất hiện là bởi vì thật sự sẽ mang đến rất nhiều chỗ tốt, nó xảy ra vấn đề cũng là do quy luật tính người mà ra, luôn sẽ có chỗ nào đó chúng ta sơ sẩy bỏ qua, dẫn đến vấn đề cứ xuất hiện lặp lại.

Hắn nói đến đây, trong phòng có âm thanh vang lên, đó là người sáng lập Mặc hội Trần Hưng lúc trước ngồi ở phía trước.

Trần Hưng giơ tay đứng dậy:

- Ninh tiên sinh, chúng ta tổ chức Mặc hội chỉ vì lý niệm trong lòng chứ không phải vì lòng riêng, ngày sau nếu như xuất hiện . . .

- Không cần tỏ thái độ.

Ninh Nghị phất tay:

- Không có bất cứ người nào được phép hoài nghi tấm lòng thiết tha hiện tại của các ngươi. Giống như ta nói, mỗi người trong gian phòng này đều vô cùng ưu tú, nhưng ta đã gặp nhiều người ưu tú rồi.

- Giống như Thái Kinh, giống như Đồng Quán, giống như Tần Cối, giống như nhiều người trong triều đình mà ta đã gặp lúc trước, bọn họ là thành phần ưu tú nhất trong tất cả mọi người, các ngươi cho rằng Thái Kinh là quyền thần gian tướng? Đồng Quán là vương gia vô năng? Đều không phải, vây cánh môn sinh của Thái Kinh khắp thiên hạ, từ hiện tại nhớ lại năm mươi năm trước lúc Thái Kinh mới vào quan trường, ta tin tưởng lý tưởng trong ngực của hắn sáng sủa còn hơn các ngươi nhiều, cũng càng biết nhìn xa hơn.

- Trong kinh thành, trong triều đình, tại sao mỗi vị quan lớn trở thành như bây giờ, làm chuyện tốt thì bất lực, làm chuyện xấu thì kết đảng thành đàn, nếu bảo bọn họ từ lúc đầu đã muốn làm quan xấu thì tuyệt đối không có một người nào như vậy!

- Nếu nói về lấy việc công làm việc riêng, đặt nó ở trước mặt thì rất nhiều người đều có thể từ chối. Ta cho ngươi mười lượng bạc, làm chút chuyện giúp ta nào. Ngươi có thể dứt khoát từ chối. Nhưng mỗi người trong các ngươi, dù là hiện tại, Trác Tiểu Phong, ta hỏi ngươi, ngươi có một thân thích muốn vào đoàn thanh niên Vĩnh Lạc, ngươi có khi nào làm khó dễ hắn? Có khi nào . . . giúp đỡ cửa sau không?

Trác Tiểu Phong hơi gật đầu.

Ninh Nghị nghiêng đầu:

- Là lẽ thường của con người. Dễ dãi với thân thích một chút, nghiêm khắc với người khác một chút. Ta cũng không thể tránh khỏi điều đó, bao gồm tất cả người cuối cùng làm sai chuyện. Từ từ, bằng hữu thân thích bên cạnh ngươi nhiều lên, bọn họ nâng ngươi lên cao, bọn họ có thể giúp đỡ ngươi, đa số người kéo đến tìm ngươi hỗ trợ. Ngươi từ chối một số người, nhưng có một số người không thể từ chối, áp lực thật sự thường xuất hiện với hình thức như vậy. Dù là Thái Kinh quyền khuynh triều dã, có lẽ lúc đầu cũng trải qua quá trình như vậy. Trong lòng chúng ta phải có khái niệm về quá trình này mới có thể dẫn tới cảnh giác.

- Cho nên ta nói không cần tỏ thái độ, có một số việc khi thật sự đối diện mới biết vô cùng khó khăn. Không phải ta muốn các ngươi phát huy công bằng không nể nang ai, mấu chốt của chuyện này nằm ở đâu? Cá nhân ta cho rằng nằm ở phác họa.

Ninh Nghị cầm lấy phấn viết, vẽ một đường rõ ràng trên bảng đen, chỉ vào nó:

- Chúng ta ban đầu có cùng một đường ranh.

- Con người sẽ chậm rãi vượt qua lằn ranh trong lòng mình, bởi vì lằn ranh này do mình tự quyết định, điều chúng ta phải làm là vẽ đường ranh rõ ràng. Một mặt là tăng mạnh tu dưỡng và tự chủ của bản thân, điều này đúng, nhưng mặt khác thì khá đơn giản, phải có một bộ nội quy, có nội quy thì sẽ có giám sát, sẽ có dàn giáo khách quan. Ta sẽ không lập dàn giáo cho các ngươi, ta hy vọng các ngươi tự mình đặt ra.

Ninh Nghị cười cười, hơi nghiêng đầu nhìn hướng ngoài khung cửa sổ tràn ngập ánh hoàng hôn màu vàng:

- Chúng ta là nhóm người thứ nhất của Tiểu Thương Hà, chúng ta chỉ có hơn một vạn người, cộng thêm mấy vạn người trại Thanh Mộc, các ngươi là dò đường. Mọi người cũng biết tình huống của chúng ta hiện giờ rất tệ, nhưng nếu có một ngày sẽ tốt lên, bên ngoài Tiểu Thương Hà sẽ có chục vạn, trăm vạn, nghìn vạn người, sẽ có rất nhiều đoàn thể nhỏ như của các ngươi. Cho nên ta nghĩ nếu các ngươi thành nhóm người đầu tiên thì có thể nương tựa các ngươi, cộng với ta, chúng ta cùng nhau thảo luận dựng lên dàn giáo này.

- Trong lòng ta có chút ý tưởng, nhưng chưa đủ chín muồi, ta hy vọng các ngươi cũng sẽ có một ít ý tưởng, hy vọng các ngươi có thể nhìn thấu trong tương lai chính mình có lẽ sẽ phạm sai lầm gì, chúng ta có thể sớm phá hỏng khả năng xảy ra sai sót đó, nhưng đồng thời không đến mức tổn hại tính tích cực của các đoàn thể này. Ta hy vọng các ngươi là đội quân đó, một nhóm người xuất sắc nhất trong thung lũng này. Các ngươi có thể cạnh tranh lẫn nhau, nhưng không bài xích người khác, các ngươi nâng đỡ đồng bạn, vừa có thể cùng tiến bộ với bằng hữu tốt, đối thủ của mình. Song song đó tạo xiềng xích hạn chế nó phát triển theo phương hướng xấu, chúng ta nhất định phải tự mình đúc ra nó.

- Về chuyện này, mọi người có ý tưởng và ý kiến gì thì bây giờ có thể nói cho ta biết.

Bình Luận (0)
Comment