Ánh sáng mặt trời càng ngã về tây, cạnh thung lũng sông ngẫu nhiên có gió thổi qua, đung đưa ngọn cây. Lời nói từ trong phòng truyền ra có thêm vài phần cẩn thận, từ tốn hơn lúc trước nhiều. Không lâu sau, những người trẻ tuổi đi ra lớp học, trong mặt mày có nghi hoặc, hưng phấn, cũng có mơ hồ quyết nhiên.
Lúc trước bọn họ tùy theo Thánh Công, hoặc là tùy theo đám người Ninh Nghị tạo phản, không phải bằng vào hành động có hệ thống rõ ràng gì, chỉ là một vài ý nghĩ hỗn độn. Nhưng đến Tiểu Thương Hà lâu như vậy, trong lòng một số người trẻ tuổi hơi thông minh đã ít nhiều đúc ra một ý tưởng, được rót vào trong ngày thường nói chuyện trời đất với Ninh Nghị: Về sau chúng ta quyết không thể giống như Vũ triều nữa.
Trong khái niệm rõ ràng đó, Ninh Nghị mới có thể cùng mọi người phân tích một ít vấn đề, cùng mọi người tìm kiếm một số con đường giải quyết. Đương nhiên, cũng vì bọn họ trẻ tuổi, có tính xông xáo, trong đầu chưa bị theo lề thói cũ nên Ninh Nghị mới có thể thử nghiệm như vậy, mấy khái niệm cơ bản như thế chân vạc này nọ đưa vào óc mọi người, mong đợi sau khi bọn họ lần mò sẽ manh nha cái gì đó.
Quá trình này có lẽ sẽ liên tục một khoảng thời gian rất dài. Nhưng nếu chỉ là đơn thuần cho thì không có ý nghĩa gì.
Ninh Nghị ra khỏi phòng, nhìn những người trẻ tuổi này đi xa, hoàng hôn lúc này đã biến thành màu đỏ.
Đám người Trần Hưng đi ở bên cạnh dường như đang nói:
- Gần đây chúng ta có thể giảm một nửa thức ăn . . .
Buổi nói chuyện chiều hôm nay của Ninh Nghị có nhiều điểm đáng giá suy nghĩ sâu xa, cũng là một loại khích lệ với mọi người, bởi vì Ninh Nghị đã thừa nhận tính chính đáng của bọn họ, họ cũng rất hy vọng có thể làm ra chuyện xuất sắc nào đó.
Mọi người đi hướng bên kia thung lũng, Ninh Nghị đứng đó nhìn giây lát, lại cùng Trần Phàm lên núi cạnh thung lũng. Mỗi ngày Ninh Nghị bận rộn công tác, thời gian cực kỳ quý giá, thời gian ăn cơm chiều thì gặp mấy tên quản lý nhân viên ở trong thung lũng, lúc màn đêm buông xuống, đưa lên nhiều báo cáo cho hắn.
Cứ thế công tác hơn một canh giờ, có ánh lửa bập bùng ở thung lũng phương xa ngoài nhà, trời đêm lấp lánh ánh sao.
Một người trẻ tuổi tên là Tiểu Hắc đi vào:
- Vị sứ thần từ Tây Hạ đến đã chán ở lại, tuyên bố ngày mai nhất định phải đi, Tần tướng quân bảo ta đến hỏi rằng ngài có muốn gặp mặt hắn không?
Ninh Nghị ngẫm nghĩ nói:
- Vậy kêu hắn qua đây đi.
Sứ thần bị người Tây Hạ phái tới Tiểu Thương Hà này có tên Hán là Lâm Hậu Hiên, tên Tây Hạ là Khuất Nô Tắc, sau khi đến Tiểu Thương Hà đã chờ ba ngày.
Mục đích người Tây Hạ lại đây rất đơn giản, du thuyết và chiêu hàng. Hiện giờ bọn họ chiếm cứ đại thế, tuy rằng hứa cho công danh lộc dày, nhưng trung tâm yêu cầu toàn bộ Tiểu Thương Hà quy hàng là không thay đổi. Ninh Nghị tìm hiểu sơ xong tùy tiện sắp xếp vài người chiêu đãi đối phương, đi nơi này ngó chỗ kia, không gặp sứ thần.
Nhưng không thể tránh mặt mãi được, như vậy tỏ ra không có khí độ.
Trong khi Tiểu Hắc ra ngoài gọi sứ giả Tây Hạ đến, trong khu vực tụ cư cũng hơi náo nhiệt.
Hai ngày này không đổ mưa, lấy quảng trường làm trung tâm, đường, mặt đất xung quanh dần rút bớt bùn, đám con nít trong thung lũng chạy qua lại trên đường. Thung lũng nhỏ quản lý quân sự hóa không có chợ như ở bên ngoài, nhưng một góc quảng trường có hai tiệm tạp hóa cung ứng các đồ vật từ bên ngoài, vì tiện lợi cho nạn dân và người nhà trong quân đội ở trong thung lũng khi mùa đông đến.
Một góc quảng trường nhỏ có hội trường nhỏ dùng để kể chuyện, diễn kịch, công năng hội trường khác nhau, một cái dùng để biểu diễn các loại hí kịch, một cái thì gom hết các hạng mục giải trí như tạp kỹ, ảo thuật. Còn có một cái để người kể chuyện thông báo các loại tin tức từ bên ngoài truyền vào cho mọi người, thời gian thông báo có ba đợt sáng trưa tối. Thỉnh thoảng sẽ thêm vào một vài đánh giá do đám người Ninh Nghị viết.
Người Nữ Chân rút quân khỏi Biện Lương, bắt đi hơn mười vạn người, trên đường đi đang phát sinh rất nhiều thảm kịch. Các việc thực ở phía bắc Hoàng Hà. Người Tây Hạ từ bên ngoài Hoành Sơn tiến quân vào, nhiều người đều gặp họ rồi. Loại này giống như biên tập viên thời sự đời sau vậy, mọi người trong thung lũng sông thích đi nghe nhất. Sau khi nghe xong, hoặc là lòng đầy căm phẫn, hoặc nhíu mày lo âu, hoặc cúi đầu nghị luận, có khi nếu như đám người trẻ tuổi Trần Hưng có mặt thì sẽ đưa lên bài bình luận, dẫn phát một cuộc diễn thuyết nhỏ, mọi người cao giọng mắng triều đình Vũ triều vô năng này nọ.
Bởi vì những điều này khiến bên trong Tiểu Thương Hà luôn ôn dưỡng uấn nhưỡng một số cảm xúc, luôn giữ cảm giác nôn nóng, căng thẳng. Thường xuyên công bố tiến độ kiến thiết trong thung lũng sông, thường truyền vào tin tức từ bên ngoài ở nhiều khía cạnh chứng minh mọi người đều đang cố gắng làm việc, có người trong thung lũng sông, có người ở bên ngoài đều cố gắng muốn giải quyết vấn đề mà Tiểu Thương Hà đối mặt.
Trong một căn nhà gỗ cách quảng trường không quá xa, ánh lửa chiếu căn phòng khá sáng sủa, Trác Tiểu Phong cau mày viết thứ gì trên cuốn sổ, những người trẻ tuổi gần đó quay quanh tấm bản đồ đơn sơ líu ríu nghị luận, tiếng nói chuyện tuy rằng không cao, nhưng cũng tỏ ra náo nhiệt.
- Xem thế cục hiện giờ thì người Tây Hạ đã tiến đến Khánh Châu, chừng vài ngày sẽ chiếm thành Khánh Châu. Một khi kết hợp lại thì đường đi phía tây đều loạn, chúng ta muốn dùng thương nghiệp giải quyết vấn đề lương thực chẳng phải là càng khó khăn . . .
- Tiểu Phong ca lúc trước đi ra ngoài liên hệ Lâm Phúc Quảng Lâm viên ngoại, tạm không nói hiện giờ họ Lâm này chần chừ dao động, cho dù họ Lâm đồng ý hỗ trợ, khó mà bảo chứng đường đi tây thông suốt, ngươi nhìn xem, một khi người Tây Hạ chiếm bên này . . .
- Đi phía bắc thì ta thấy không được rồi. Thái độ của người Nữ Chân hiện tại khó hiểu, tình huống bên ngoài một ngày thay đổi ba lần, làm ăn, nếu không đổ định thì làm ăn kiểu gì?
- Ngươi không làm được, chúng ta không hiểu cách làm ăn, nhưng Ninh tiên sinh sẽ giống như chúng ta sao?
- Đừng ồn ào, không nghĩ thông thì cố gắng nghĩ nhiều hơn nữa, nếu có thể theo kịp ý tưởng của Ninh tiên sinh luôn sẽ có chỗ tốt cho chúng ta sau này.
- Nếu không làm được, cùng lắm thì giết trở về Miêu Cương, vẫn có đường để đi.
- Không có chí khí. Ta thì thấy còn có một bên, Vũ triều, đám địa chủ, đại tộc phía bắc Hoàng Hà, lúc trước bọn họ tích trữ nhiều lương thực, người Nữ Chân lại đến giết một lần, chắc chắn tích trữ cạn kiệt rồi, nhưng trước mắt vẫn còn chút ít . . .
- Đám đại tộc đó đều là làm quan, đọc sách, muốn bọn họ hợp tác với chúng ta? Ta thì thấy bọn họ thà rằng đầu vào người Nữ Chân.
Bầu không khí hơi trầm lắng, trong tiếng líu ríu, lúc này đề tài nóng bỏng mà khẩn cấp nhất của Tiểu Thương Hà vẫn là về lương thực. Lúc trước Ninh Nghị chọn ở lại đây là muốn liên thông trại Thanh Mộc, lấy thương nghiệp đứng vững gót chân trong mảnh đất bốn chiến này, nhiều người đều nghe cấu tứ đó, nghe có lý, nhưng ngẫm kỹ lại thì muôn vàn khó khăn. Ít nhất đến hiện tại, dù là đám người ở bên cạnh Trác Tiểu Phong thì niềm tin duy nhất đối với kế hoạch này là đặt hết lên người Ninh Nghị.
Tuy chúng ta không nghĩ ra được, nhưng có lẽ Ninh tiên sinh lúc nào đó tìm ra một con đường thì sao?
Dù sao chuyện như vậy, cũng không phải lần đầu tiên.
Hoặc là bởi vì trong lòng lo âu, hoặc là bởi vì áp lực vô hình từ bên ngoài, trong đêm nay có nhiều người lén nghị luận, quan tâm vấn đề lương thực trong thung lũng sông. Nếu không thấy mấy bộ môn trong ngoài Võ Thụy Doanh, Trúc Ký có niềm tin lẫn nhau, chỉ riêng nỗi lo này đủ để đè sụp toàn bộ hệ thống quân phản loạn.