Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 824 - Chương 824: Những Kẻ Địch Những Người Nhà 3

Chương 824: Những kẻ địch những người nhà 3 Chương 824: Những kẻ địch những người nhà 3

Trong khi mọi người nghị luận, sứ thần Tây Hạ Lâm Hậu Hiên gặp mặt Ninh Nghị cũng nói thẳng về việc này.

- Trước khi đến, ta biết ngay Ninh tiên sinh có sáng kiến về việc buôn bán. Hiện giờ lương thực chỗ này đã bắt đầu khan hiếm, ngài hy vọng đánh thông thương đạo để giành kiếm ăn, ta rất bội phục, nhưng tình thế ngoài núi đã thay đổi. Vũ triều suy bại, Tây Hạ ta tiến nam là hành vi vâng theo ý trời, không ai ngăn được. Bệ hạ nước ta kính trọng tài cán của Ninh tiên sinh, nếu ngài đã thí sát* quân vương Vũ triều, mảnh đất này khó mà chứa chấp ngài. Chỉ cần quy phục Tây Hạ ta, vấn đề mà ngài phải đối mặt đều sẽ bị giải quyết dễ dàng .bệ hạ nước ta đã sớm nghĩ điều kiện ổn thỏa, chỉ cần ngài gật đầu, mấy vạn thạch* gạo, heo bào . . .

(*) Thí sát: Sát là giết, thí nghĩa là kẻ dưới giết người trên, như bầy tôi giết vua, con giết cha mẹ.

(*) Thạch là đơn vị đo thời xưa, sẵn nói luôn ‘hộc’ là đơn vị phát lương cho quan.

Trong căn phòng sân nhỏ, đèn đốt không quá sáng, Lâm Hậu Hiên là một người trung niên hơn ba mươi tuổi, bộ dạng đoan chính, thông thạo tiếng Hán, ước chừng có gia thế hiển hách trong Tây Hạ, khi nói chuyện toát ra sức mạnh ổn định lòng người. Sau khi mời Lâm Hậu Hiên ngồi xuống, Ninh Nghị ở cạnh bàn trà pha trà cho hắn, Lâm Hậu Hiên thừa dịp đó dõng dạc nói chuyện.

Khi Lâm Hậu Hiên nói đến đoạn này, Ninh Nghị hơi nâng tay:

- Mời uống trà.

Lâm Hậu Hiên chắp tay, cầm tách trà lên uống một hớp. Từ lúc vào cửa, Lâm Hậu Hiên đã cẩn thận quan sát người trẻ tuổi ở trước mặt mình, người đã giết chết quân vương Vũ triều. Đối phương trẻ tuổi, nhưng ánh mắt bình tĩnh, động tác đơn giản, lưu loát, có lực lượng, ngoài ra thì trong một chốc hắn không nhìn ra đối phương có gì khác với người thường.

Sau khi mời trà, chờ Lâm Hậu Hiên đặt tách trà xống, Ninh Nghị nói một câu:

- Ta sẽ không đồng ý.

Lâm Hậu Hiên vốn muốn nói tiếp nghe vậy khựng lại, hắn cũng không ngờ đối phương sẽ từ chối dứt khoát như vậy:

- Ninh tiên sinh, chẳng lẽ muốn cố chống chọi? Hoặc là nói cho hạ quan, trong núi lớn này mọi thứ đã sắp xếp xong xuôi, dù ở đây mười năm cũng không đói chết?

Đối phương lắc đầu, rót trà cho Lâm Hậu Hiên:

- Ta biết ngươi muốn nói cái gì, nói chuyện giữa đất và đất, nước và nước không phải hành động theo cảm tình. Ta chỉ suy xét lằn ranh giới hạn giữa hai bên, biết sự tình không có khả năng bàn bạc, cho nên mời ngươi trở về chuyển lời cho quý quốc chủ, ta không đồng ý điều kiện của hắn. Đương nhiên, nếu quý quốc muốn thông qua chúng ta đánh thông mấy thương lộ thì chúng ta rất hoan nghênh. Nhưng thoạt trông cũng không có khả năng.

Ninh Nghị bình tĩnh lạnh nhạt nói chuyện này, tuy chỉ đôi lời, nhưng trong một câu nói đã gần như phá hỏng mọi con đường. Lâm Hậu Hiên nhíu mày, nếu không phải thấy tận mắt, chỉ nghe thôi thì hắn sẽ cảm thấy cái người kỳ dị mới chưa đầy ba mươi tuổi hơn nữa dưới cơn nóng giận giết chết một hoàng đế này đang hành động theo cảm tình, nhưng cố tình đã gặp tận mặt, đối phương dáng vẻ đương nhiên nhưng không lộ ra bất kỳ cảm giác thiếu lý trí nào.

Lâm Hậu Hiên ngẫm lại nhiều tính khả thi, cuối cùng, nuốt xuống một ngụm nước miếng:

- Vậy . . . Ninh tiên sinh kêu ta đến còn có gì muốn nói?

- Vì lễ độ.

- Hả?

- Ngươi lại đây vài ngày, đại biểu vua của một nước muốn gặp ta. Ta biết không cần thiết bàn bạc, cũng rất bận, bởi vậy từ chối. Nhưng ngươi muốn đi, không thể nào không gặp một lần, làm vậy là không lễ phép.

Lâm Hậu Hiên ngây ra qua một lúc:

- Ninh tiên sinh có biết là lần này Tây Hạ xuôi nam, nước ta và người Kim có một phần minh ước.

Trong ngọn đèn không quá sáng, Lâm Hậu Hiên thấy nam nhân phía đối diện hơi nhướng mày, ra hiệu hắn nói tiếp, nhưng trông vẫn bình tĩnh.

- Bệ hạ nước ta tự mình nói chuyện với đặc sứ của nguyên soái Tông Hàn, quyết định việc nam bắt Vũ triều.

Lâm Hậu Hiên chắp tay, cao giọng nói:

- Ta biết bên Ninh tiên sinh càng có quan hệ với trại Thanh Mộc Lữ Lương Sơn. Trại Thanh Mộc chẳng những làm ăn ở phía nam, càng có liên hệ với vài quyền quý người Kim ở phía bắc. Nhưng hiện nay trấn thủ gần Nhạn Môn là đại tướng người Kim Từ Bất Thất. Ninh tiên sinh, nếu bên ta tay nắm Tây Bắc, cắt đứt đất bắc của Nữ Chân, chúng ta ở trong Tiểu Thương Hà này có còn khả năng may mắn tồn tại không?

Ninh Nghị hé môi, muốn nói chuyện, Lâm Hậu Hiên không đợi hắn ra tiếng đã nói nhanh:

- Bệ hạ nước ta không muốn làm ra chuyện như vậy. Bệ hạ là anh tài ngút trời, anh minh thượng võ, biết anh hùng, trọng anh hùng. Bệ hạ xem trọng Ninh tiên sinh là anh kiệt đương thời, cũng xem trọng mọi người trong thung lũng này đều là hạng anh dũng. Chẳng lẽ Ninh tiên sinh muốn nhìn bọn họ chết đói dần hay sao?

Ninh Nghị ngồi ở đối diện nhìn Lâm Hậu Hiên, cười cười, ánh mắt đó khiến Lâm Hậu Hiên cực kỳ khó chịu, bởi vì đối phương luôn biểu hiện như đang nhìn vãn bối.

Lâm Hậu Hiên nhìn thấy đối phương đứng lên, cung tay:

- Việc này không thay đổi, Lâm sứ giả, mời trở về đi.

Lần này Lâm Hậu Hiên ngây người càng lâu hơn một chút:

- Ninh tiên sinh, rốt cuộc là tại sao? Lâm mỗ không hiểu.

- Người Hoa Hạ không cúi đầu trước ngoại bang, việc này không thay đổi.

- A?

Ninh Nghị bình tĩnh nâng tay:

- Mời.

- Vậy . . . thứ lỗi Lâm mỗ nói thẳng, nếu Ninh tiên sinh thật sự từ chối việc này thì bên ta chẳng những cắt đứt hai đầu thương lộ của Tiểu Thương Hà, Tần gia. Đầu năm nay, món nợ giữa ba trăm tinh nhuệ Bộ bạt và thuộc hạ của Ninh tiên sinh cũng sẽ không tính rõ ràng, Ninh tiên sinh đã suy nghĩ kỹ chưa?

- Mời.

Trong đèn đuốc, mặt của Lâm Hậu Hiên hơi đỏ lên. Cùng lúc đó, có tiếng con nít khóc từ căn phòng gần đó truyền đến.

. . .

Sau khi rời khỏi sân nhỏ chỗ của Ninh Nghị, mặt của Lâm Hậu Hiên vẫn nóng ran, hắn biết công việc lần này không có khả năng thành công, nhưng hắn không hiểu nổi lý do.

Không hiểu lý do không phải nhằm vào việc Ninh Nghị từ chối. Người Trung Nguyên rối rắm cái tên Hoa Hạ, thà chết không muốn đầu nhập vào dị tộc, chuyện này cũng không hiếm hoi, ít nhất trước khi cương đao thật sự chém xuống thì rất nhiều chỉ muốn cố chống chọi. Nhưng Lâm Hậu Hiên không hiểu, hắn đã nghĩ sót cái gì?

Thái độ bình tĩnh đó của đối phương không có chút hơi hướm đang bàn luận một việc quyết định sống chết. Lâm Hậu Hiên sinh ra trong quý tộc Tây Hạ, đã gặp nhiều đại nhân vật dù núi Thái sụp xuống vẫn không dao động, hoặc là mãnh tướng đánh trận lâu năm, xem nhẹ sống chết. Nhưng đối mặt tình thế sống chết nguy hiểm như vậy mà vẫn nhẹ nhàng bâng quơ phá hỏng đường ra, còn có thể giữ sự bình tĩnh như vậy, thế thì chẳng phải ai khác ngoài kẻ điên.

Trừ phi hắn không cho rằng đây là đường chết.

Chính mình đã nghĩ sót cái gì?

Mang theo tràn đầy nghi hoặc, Lâm Hậu Hiên ngoái nhìn sân nhỏ phát ra chút ánh đèn vàng trên sườn núi gần đó, lại nhìn khu vực tụ cư khá náo nhiệt cũng cách không xa, nơi xa hơn là hồ chứa nước bị ngọn đèn thưa thớt vòng quanh. Trong thung lũng này tràn ngập tinh khí thần khác biệt, bọn họ là dũng sĩ mà bệ hạ sẽ thích và sẽ dùng, nhưng bọn họ đúng là ở bên bờ vực tình thế nguy hiểm.

Lâm Hậu Hiên cứ như thế một đường đi trở về chỗ nghỉ ngơi, sau khi chạm mặt mấy người đi theo, hắn sai người lấy bản đồ ra, nhìn tới nhìn lui mấy lần. Thế cục phía bắc, thế cục phía tây, là do hai ngày này tình huống ngoài núi bỗng nhiên phát sinh biến đổi lớn nào đó? Hoặc là trong trại Thanh Mộc tích trữ lương thực số lượng lớn đến mức không thể tưởng tượng? Cho dù bọn họ không có vấn đề về lương thực thì tại sao không chút lo lắng tuyên chiến của bên ta? Là hư trương thanh thế, hay vẫn muốn lấy càng nhiều hứa hẹn và ích lợi từ tay của mình?

Giống như đa số người khác, giây phút này Lâm Hậu Hiên không nghĩ ra giải pháp cảnh khó của Tiểu Thương Hà. Thế cục thiên hạ đã đến bờ lật úp, mỗi thế lực muốn cầu sinh đều không đơn giản, phải dốc hết những gì mình có ra. Quân đội nho nhỏ trong núi này rõ ràng đối diện vấn đề lớn như vậy, cái tên làm người cầm đầu đó vì sao vẫn biểu hiện hời hợt như thế?

Lâm Hậu Hiên chợt nhớ cái tên Tâm Ma trong lời đồn của Ninh Nghị, hắn bỗng hoài nghi phán đoán của mình. Lâm Hậu Hiên mang tâm trạng đó đến ngày thứ hai rời khỏi Tiểu Thương Hà, nó hóa thành ủ rũ và thù địch.

Chuyện này không được đồng ý, Lâm Hậu Hiên trở về sẽ không có công lao và thưởng cho, nhưng dù thế nào thì nơi này không thể nào có đường sống, Tâm Ma Ninh Nghị gì đó, dưới cơn nóng giận giết hoàng đế quả nhiên là người điên, hắn muốn chết, vậy cứ để bọn họ đi chết cho rồi.

Bình Luận (0)
Comment