Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 825 - Chương 825: Những Kẻ Địch, Những Người Nhà 4

Chương 825: Những kẻ địch, những người nhà 4 Chương 825: Những kẻ địch, những người nhà 4

- ......Aaa hức hức! Aaa hức hức, oa.....hu hu......hức......

Thanh âm đứt quãng phát ra, cùng với tiếng côn trùng kêu ngày hè, đây là tiếng khóc của hài tử.

Trong lớp học nho nhỏ bên sườn núi, tiểu nữ hài đứng ngay đó, vừa khóc, vừa cảm thấy bản thân sắp làm cho nữ nhân xinh đẹp đứng trước mặt tức muốn chết luôn rồi.

Tiểu nữ hài năm nay bảy tuổi, trên y phục có miếng vá, cũng không được coi là sạch sẽ, dáng người nhỏ bé gầy còm, mái tóc đa phần là vì xác xơ mà lờ mờ ngả vàng, sau gáy tết thành hai bím, dinh dưỡng không đủ, đây có lẽ là nguyên nhân mà sau này nhiều bé gái đều được gọi là nha đầu tóc vàng *. Bản thân nó không muốn khóc, phát ra mấy âm thanh, tiếp đó lại muốn nhịn xuống, nên phát ra thêm mấy tiếng nức nở, nhưng nước mắt không nhịn được đã vội trào ra khắp gương mặt nhỏ bé.

*Nha đầu tóc vàng: thời xưa con nhà bình dân sinh ra không đủ dinh dưỡng, bé trai trọc đầu, bé gái tóc ngả vàng, khi lớn lên tóc mới dần dài và đen óng, cho nên từ này thường dùng để chỉ bé gái vị thành niên, sau này mở rộng thành hàm ý coi thường người con gái trẻ tuổi, chưa hiểu chuyện đời.

Nguyên Cẩm Nhi đứng đó cau mày, môi khẽ nhếch lên chăm chú nhìn tiểu cô nương này, có chút cạn lời.

- Khóc cái gì mà khóc?

- Có gì đáng để khóc hả?

- Tiên sinh đâu có đánh ngươi!

- Oa hức hức......

- Mẫn Sơ Nhất!

- Hức!

Tiểu cô nương ngây cả người ra, mở to mắt hoảng sợ đứng đó, nước mắt tuôn trào, qua một lúc sau:

- Hu hu hu......

- Tức chết ta rồi mà, giơ tay ra đây!

Nguyên lão sư vung cái thước lên, tiểu cô nương giật mình nhanh chóng giơ tay phải ra, sau đó bị Nguyên Cẩm Nhi đánh “bốp bốp bốp bốp” mười cái, nó dùng mu bàn tay trái bịt chặt miệng lại, lòng bàn tay phải đều bị đánh đỏ ửng, tiếng khóc cũng dừng lại vì bàn tay bịt chặt miệng. Đợi sau khi đánh xong, Nguyên Cẩm Nhi kéo bàn tay trái gần như đã bị nhét vào miệng tiểu cô nương ra, rồi quay sang bên cạnh nói:

- Tức chết ta rồi! Ninh Hi, ngươi dẫn Mẫn Sơ Nhất đi rửa tay!

- Dì, người đừng giận nữa......

- Gọi là tiên sinh!

Nguyên Cẩm Nhi trừng mắt với nó một cái.

- Nguyên tiên sinh.

Ninh Hi mới vừa được năm tuổi rụt cái đầu bé xíu lại, chắp hai tay, hành một lễ với Nguyên Cẩm Nhi

- Chúng ta ra ngoài đây.

Nó kéo nữ hài tử tên Mẫn Sơ Nhất đó nhanh chóng chạy đi, ra đến ngoài cửa, mới thấy nó kéo tay áo của đối phương lên, thổi hai hơi vào bàn tay phải:

- Đau lắm hả?

Tiểu nữ hài mắt rớm lệ, gật đầu rồi lại lắc đầu

- Thổi một lúc sẽ không đau nữa......

Bên ngoài không xa phòng học, có một dòng suối nho nhỏ, hai đứa trẻ chạy qua đó. Trong phòng học Nguyên Cẩm Nhi quay đầu lại nhìn, một đám hài tử đều ngồi nghiêm túc ngay ngắn, bị dọa sợ không dám nói câu nào, hai hài tử sinh đôi ở phía dưới phòng học còn vô thức ngồi sát vào nhau trên chiếc ghế nhỏ xíu, thầm nghĩ tiên sinh đáng sợ quá, đáng sợ quá đi mà, cho nên chúng ta nhất định phải nỗ lực học tập......

Nguyên Cẩm Nhi vô thức hai tay chống nạnh, thở ra một hơi. Hôm nay nàng mặc một chiếc váy dài trắng nhạt có điểm hoa văn xanh lục, kiểu dáng đơn giản nhưng thanh tú đẹp đẽ. Cùng với động tác chống nạnh cũng có vẻ khá thú vị, nhưng trong mắt đám trẻ này, cuối cùng cũng chỉ là minh chứng cho việc lão sư quá đáng sợ.

- Được rồi, tiếp theo chúng ta tiếp tục đọc: Long Sư Hỏa Đế, Điểu Quan Nhân Hoàng. Thủy chế văn tự, nãi phục y thường *……

*Tạm dịch: Long Sư, Hỏa Đế, Điểu Quan, Nhân Hoàng là tên vua quan thời cổ; bắt đầu sáng tạo ra chữ viết, rồi chế ra quần áo để che thân.

(Trích Thiên tự văn – là một bài thơ dài của Chu Hưng Tự sáng tác vào thời Nam Lương, được tạo thành từ chính xác một ngàn chữ Hán không lặp lại, sắp xếp thành hai trăm năm mươi dòng bốn ký tự và được nhóm thành bốn khổ thơ có vần điệu dễ nhớ. Tác phẩm này cùng với Tam tự kinh, Bách gia tính là những bài học vỡ lòng của học sinh Trung Quốc trong nhiều thế kỷ)

Một đám hài tử vội vàng đọc theo:

- Long Sư Hỏa Đế, Điểu Quan Nhân Hoàng. Thủy chế văn tự, nãi phục y thường ……

- Mấy câu này muốn nói là, Long Sư, chính là Phục Hy đại đế thời thượng cổ. Ngài dùng Long để đặt tên cho bách quan, cho nên người đời sau đều gọi ngài là Long Sư, còn Viêm Đế, là Thần Nông nếm thử trăm cây thuốc, cũng gọi là Viêm Đế……

Trong phòng học truyền ra giọng nói trong trẻo của Nguyên Nhi cô nương. Tiểu Thương Hà mới sáng lập không lâu, nếu nói đến chuyện lên lớp, vốn dĩ cũng đơn giản. Ban đầu là mấy người Trác Tiểu Phong muốn học tập chút kiến thức sách thánh hiền, do Vân Trúc hỗ trợ giảng giải trong những lúc rảnh rỗi. Nàng là người ôn hòa dịu dàng, giảng giải cũng vô cùng kiên nhẫn và đúng chỗ, một số cha mẹ của mấy đứa trẻ trong cốc nhìn thấy, bèn hy vọng hài tử của mình cũng có cơ hội được đọc sách, cho nên đã hình thành một chỗ cố định.

Cho đến mùa đông năm ngoái, các gia đình gia nhập vào cốc dần dần tăng lên, hài tử đến độ tuổi thích hợp đọc sách cũng có không ít. Ninh Nghị bèn chính thức làm chủ mở ra một học đường. Học đường có hai vị lão sư, một vị vốn dĩ là một vị lão phu tử trong mấy người kể chuyện, ngoài ra cũng có Vân Trúc giúp đỡ, nhưng lúc này Vân Trúc đã có thai, cái bụng càng ngày càng lớn, dưới sự thuyết phục, thì đến giữa tháng một tháng hai, mới đẩy Cẩm Nhi tới đây.

Cứ như vậy, Cẩm Nhi bèn phụ trách một lớp nhập môn bên trong học đường, chỉ dạy kiến thức vỡ lòng cho một đám hài tử.

Sau khi khai xuân tuyết chảy băng tan, Ninh Nghị chủ trương cho dù là nữ hài tử, cũng có thể học vỡ lòng, biết một chút đạo lý, cho nên có thêm không ít bé gái được đưa đến học —— sự phát triển của Nho gia lúc này dù sao vẫn chưa hưng thịnh bằng Lý học *, chưa đến mức độ uốn cong thành thẳng một cách nghiêm trọng, nữ tử học chút kiến thức, hiểu chuyện hiểu lý lẽ, dù sao người ta cũng vẫn không bài xích.

*Lý học: là trường phái triết học chủ yếu được sinh ra vào thời kỳ Lưỡng Tống, còn gọi là Đạo học. Lý học là hệ thống lý luận hoàn chỉnh và tinh tế nhất Trung Quốc thời cổ đại, tầm ảnh hưởng của nó sâu sắc và to lớn.

Chẳng qua tính cách của Cẩm Nhi không được dịu dàng như Vân Trúc. Trên thực tế những nữ tử xuất thân thanh lâu, có thể đi đến bước trở thành Thanh quán nhân * đầu bảng, hiển nhiên là phong quang vô hạn, nhưng nỗi cực khổ và đòn roi chịu đựng lúc nhỏ thì nhiều vô kể. Trong thanh lâu dạy dỗ hài tử thì chẳng phải dịu dàng hiền hòa gì, không gì khác hơn là loại bỏ từng đợt một theo chính sách áp lực cao, chỉ sau khi dần dần bộc lộ tư chất của mình, mới có thể được đối xử tốt hơn một chút.

*Thanh quán nhân: cách gọi cũ của những kỹ nữ chưa từng tiếp khách, hiểu đơn giản là bán nghệ không bán thân.

Cẩm Nhi cũng đã bỏ ra không ít sự kiên trì, nhưng những hài tử gia thế vốn dĩ không tốt này, ít được gặp gỡ tiếp xúc với thế giới bên ngoài, có lúc ngơ ngác không mở miệng nói được câu nào. Cách ăn vận của Cẩm Nhi trong Tiểu Thương Hà đã cực kỳ đơn giản, nhưng trong mắt đám hài tử, vẫn xinh đẹp tựa như nữ thần, có lúc Cẩm Nhi vừa trừng mắt một cái, hài tử đỏ bừng mặt tự biết đã làm sai, bèn rơi nước mắt, oa oa khóc rống lên, như vậy cũng không tránh được phải chịu giáo huấn một chút.

May là sau khi đánh xong, bọn trẻ có thể làm tốt hơn một chút.

Chẳng qua đám hài tử này vốn dĩ được sự hướng dẫn của Vân Trúc trong vòng hai tháng. Cho đến hiện tại, nàng đã không thể loại bỏ được ấn tượng như là Cẩm Nhi lão sư rất đẹp rất đẹp, nhưng cũng rất dữ rất dữ.

Có lúc Cẩm Nhi cũng cảm thấy ấm ức lắm, nhưng đối mặt với đám hài tử, cũng không cần thiết phải biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể làm mặt lạnh mà tiếp tục dạy nốt “Thiên tự văn”.

Lúc bài giảng trong lớp học được tiếp tục, thì bên dòng suối ở bên ngoài, tiểu nam hài dẫn theo tiểu cô nương đã rửa sạch tay và mặt. Tiểu cô nương tên gọi Mẫn Sơ Nhất là nạn dân từ bên ngoài núi vào trong mùa đông, vốn dĩ gia cảnh đã không tốt, tuy rằng đã bảy tuổi, dinh dưỡng không đủ còn vô cùng nhát gan, gặp bất cứ chuyện gì đều sẽ vô cùng căng thẳng, nhưng nếu không có người lạ quản, thì hái rau dại, làm việc nhà, vác củi đều vô cùng tài giỏi. Tiểu cô nương cao hơn Ninh Hi thơ dại một cái đầu, nhưng xem ra càng giống như một tiểu muội muội bên cạnh Ninh Hi hơn.

Sau khi rửa sạch tay, hai đứa bé mới lặng lẽ tiến gần căn nhà gỗ nhỏ được làm thành lớp học. Mẫn Sơ Nhất theo giọng nói trong lớp học mà dùng sức lấy hơi rồi bật ra tiếng:

- Thôi……vị……nhượng quốc, Hữu Ngu…….Đào Đường. Điếu dân…..phạt tội……Chu……Phát…… Ân Thang……*

* Tạm dịch: Nhường ngai vàng cho hiền nhân có Vua Nghiêu, Vua Thuấn; làm yên lòng bách tính, thảo phạt bạo quân, có Cơ Phát nhà Chu, Thành Thang nhà Ân.

Dưới sự khích lệ của Ninh Hi, tiểu cô nương vừa đọc vừa vô thức nắm chặt tay để tự cổ vũ cho mình, giọng nói tuy rằng vẫn nhẹ nhàng, nhưng cuối cùng cũng coi như đọc xong một cách lưu loát.

Ninh Hi đứng bên cạnh gật đầu, sau đó nhỏ giọng nói:

- Thôi vị nhượng quốc, Hữu Ngu Đào Đường, đây là nói đến câu chuyện của Nghiêu và Thuấn……

- ……Nghiêu và Thuấn là cái gì vậy?

Mẫn Sơ Nhất cũng nhỏ tiếng dò hỏi, nói đến cuối cùng, lại cảm thấy hơi xấu hổ.

- A……chắc là hai vị hoàng đế đó……

- Vậy……hoàng đế là cái gì thế?

Tiểu cô nương do dự một lúc lâu, hỏi thêm lần nữa.

- Ặc, hoàng đế……

Đôi môi Ninh Hi chạm vào nhau, có hơi ngây ngốc……

Bình Luận (0)
Comment