Ánh mắt trời chói chang, có vẻ hơi nóng. Tiếng ve kêu râm ran không ngớt trên cây. Lúc này vừa mới bước vào tháng năm, lúc gần đến buổi trưa, tiết học của một ngày đã kết thúc, đám hài tử từng đứa một hành lễ với Cẩm Nhi tiên sinh rồi rời khỏi. Tiểu cô nương trước đó đã khóc giờ cũng rụt rè đến cúi người hành lễ, thấp giọng nói cảm ơn tiên sinh. Sau đó tiểu cô nương đi đến phía cuối lớp học, tìm thấy cái sọt nhỏ bằng mây của mình rồi đeo trên lưng, không dám vẫy tay từ biệt với Ninh Hi, cúi đầu chậm rãi đi mất.
Hài tử trong sơn cốc nếu không phải đến từ các hộ gia đình quân nhân, thì đến từ các gia đình nghèo khó cơ cực. Phụ mẫu của Mẫn Sơ Nhất vốn chính là một gia đình nông dân vô cùng nghèo khó ở phụ cận Diên Châu, khi người Tây Hạ đến, cả gia đình hoảng hốt chạy trốn, nãi nãi của cô bé vì chạy về lấy nửa chiếc nồi sắt duy nhất trong nhà mà bị người Tây Hạ giết chết. Sau đó lúc gặp được quân đội của Tiểu Thương Hà, tất cả tài sản của một nhà ba người đều chỉ còn một bộ y phục trên người. Không chỉ mỏng manh, mà còn vá chằng vá đụp không biết đã mặc bao nhiêu năm rồi, tiểu cô nương được phụ mẫu ôm trong lòng, gần như sắp chết cóng.
Cả gia đình bọn họ không có tài vật gì, một khi đến mùa đông, phương thức sinh tồn duy nhất chính là trốn trong nhà vây quanh lò sưởi giữ ấm, người Tây Hạ đến đốt sạch nhà của họ, thực ra cũng đã cắt đứt tất cả đường sống của họ. Quân đội Tiểu Thương Hà cứu giúp rồi thu giữ họ, còn đưa ít thuốc, như vậy mới khiến tiểu cô nương thoát khỏi thảm cảnh chết cóng.
Những người cùng khổ như thế, cũng là những người có ơn biết báo. Sau khi ở lại Tiểu Thương Hà, phu phụ Mẫn thị trầm lặng ít nói chưa từng nề hà mệt nhọc hay bẩn thỉu gì, việc gì cũng làm. Bọn họ là những người chịu đựng qua những ngày cực khổ, sau khi có đủ dinh dưỡng, ngược lại làm việc còn đắc lực hơn không ít quân nhân trong Võ Thụy Doanh. Cũng chính vì như vậy, không lâu sau đó Mẫn Sơ Nhất có được cơ hội đi học đọc sách. Lúc nhận được tin tức tốt lành này, phụ thân trong nhà trước giờ trầm mặc cũng không hay thể hiện quá nhiều tình cảm, đã vuốt ve mái tóc cô bé rồi rơi nước mắt nghẹn ngào, ngược lại là tiểu cô nương vì đó mà biết được sự quan trọng của việc này, sau đó động một chút sẽ căng thẳng, vẫn luôn chưa thích ứng được.
Nói thực lòng, nếu so với ánh mắt nhìn giống như đã tức giận của Cẩm Nhi lão sư, cô bé hy vọng lão sư cứ đánh tay mình thì hơn, đánh vào tay thực ra dễ chịu hơn nhiều.
Những hài tử đến đây học tập đều là sáng sớm lên núi hái rau dại một lượt, sau đó đến học đường bên này húp cháo với ăn một cái bánh màn thầu —— đây là thức ăn mà học đường cung cấp. Lên lớp vào buổi sáng là quy định mà Ninh Nghị đã đặt ra, không thể thay đổi, bởi vì lúc này đầu óc hoạt động tương đối mạnh, thích hợp cho việc học tập.
Đợi đến buổi trưa tan học, có một số đứa trẻ sẽ ăn nửa cái bánh mà mình mang theo, một số khác thì trực tiếp đeo gùi lên lưng đến gần quanh đó tiếp tục hái rau dại, nhân tiện tìm chuột chũi, thỏ rừng, nếu như có thể tìm được, thì đó là thu hoạch lớn trong một ngày của đám trẻ này.
Mẫn Sơ Nhất đương nhiên là không có bữa trưa, cho dù có một lần Ninh tiên sinh đã đích thân nói với phụ thân cô bé, trẻ con đến trưa ít nhiều cũng phải ăn một chút, có ích cho việc sau này phát triển tốt. Nhưng một gia đình từ xưa đến nay chỉ quen ăn một ngày hai bữa vẫn rất khó lý giải được sự xa xỉ thế này. Dù cho trong cốc đã phát lương thực cho bọn họ, cho dù trong tình huống không đầy đủ, chí ít cũng có thể khiến một nhà ba người thêm được một bữa trưa, nhưng phu phụ Mẫn gia cũng chỉ âm thầm thu nhận, rồi cất giữ một góc.
Có một lần Mẫn Sơ Nhất nghe được phụ mẫu đang len lén thương lượng, hay là trả chỗ lương thực này lại. Sau khi ở bên này được gần nửa năm, bọn họ luôn lo lắng tình thế khó khăn trong cốc, nghe nói lương thực trong cốc đã không còn nhiều nữa. Mà đồng thời, họ cũng lo lắng sơn cốc này có thể sẽ bị người Tây Hạ xâm phạm. Những người cực khổ chỉ có cách nghĩ đơn giản không phân tích được quá nhiều chuyện, chỉ là cái nơi không ức hiếp người, phát lương thực phát y phục mới, thậm chí còn quan tâm đến hài tử có được ăn nhiều không thế này, đối với bọn họ mà nói, đã gần như là thiên đường rồi.
Bọn họ cũng rất lo sợ, có một ngày nơi này không còn tồn tại nữa. Sau đó lương thực cũng không trả về, việc mà mỗi ngày phụ thân làm càng nhiều thêm. Sau khi về nhà, lại hơi có cảm giác thỏa mãn, mẫu thân thỉnh thoảng sẽ nhắc đến một câu:
- Ninh tiên sinh là người lợi hại như vậy, sẽ không để nơi này xảy ra chuyện gì đâu nhỉ!
Trong lời nói cũng đang có ước ao, đối với bọn họ mà nói, trước giờ chưa từng sợ vất vả.
Đám trẻ đã dần dần rời đi, Cẩm Nhi cầm một cái yếm nhỏ đựng sách lên, rồi mới ôm lấy Ninh Hi. Ninh Hi vặn vẹo trong lòng nàng một chút:
- Dì, con muốn tự mình đi.
Cẩm Nhi nhìn một cái, mím mím môi, thả Ninh Hi xuống, sau đó dắt lấy tay nó. Sau khi hai người bước ra, một nữ binh gần đó cũng đi theo.
- Lớn rồi nhỉ, ở cùng một chỗ với tiểu cô nương đó cảm thấy thế nào?
- …… cô ấy ngốc lắm.
- Ồ!
Cẩm Nhi gật gật đầu
- Ừm, đúng là rất ngốc.
- Dì, hoàng đế nghĩa là gì thế?
- Hoàng đế à, cái này ấy mà, theo như cổ thư nói, hoàng là trên, đế là dưới, ý nghĩa là trời đất. Đây là ý nghĩa lúc ban đầu……
- Vậy tại sao hoàng chính là trên, mà đế chính là dưới vậy?
- Trong cổ thư nói vậy mà, cổ thư nói là lớn nhất, làm sao ta biết được, ngươi có thời gian thì đi hỏi cha ngươi. Nhưng mà hiện giờ, hoàng đế chính là quan lớn, quan rất lớn rất lớn, là quan lớn nhất…….
Bước ra khỏi hàng rào nhỏ vòng quanh lớp học, con đường núi trải dài xuống, đám trẻ đang chạy nhảy một cách phấn khích, tiểu cô nương đeo sọt trên lưng cũng nằm trong số đó, dáng người tuy rằng gầy gò nhỏ bé, nhưng bước đi không chậm, chẳng qua lúc Ninh Hi nhìn qua đó, tiểu cô nương cũng quay đầu nhìn một cái, cũng không biết có phải nhìn qua bên này không. Ninh Hi kéo tay Cẩm Nhi, quay đầu lại nói:
- Dì, bọn họ đang đi hái rau dại, nhặt củi nhỉ, con có thể qua đó giúp đỡ không?
- Ngươi đi hả……nếu ngươi đi, lại phải phái thêm người theo ngươi rồi……
Cẩm Nhi quay đầu nhìn nhìn nữ binh đang đi theo sau:
- Như vậy đi, ngươi đi hỏi cha ngươi. Có điều, hôm nay vẫn phải về chơi với muội muội đã.
- Ồ!
Ninh Hi gật gật đầu:
- Không biết muội muội hôm nay có phải lại khóc nữa không. Con gái đều thích khóc……
Tiểu cô nương lưng đeo sọt đã cùng một đám trẻ chạy ra xa, trong thung lũng sông xa hơn một chút, những binh sĩ xếp thành hàng đang tiến hành huấn luyện, phát ra tiếng thét. Cẩm Nhi và Ninh Hi đi tới một khoảng sân ở bên sườn núi. Gió núi mát mẻ, trong sân có một cây đại thụ, chiếc xích đu trên cây đung đưa theo gió. Một căn phòng nhìn xéo ra ngoài sân đang mở cửa sổ, một nam nhân đã là trượng phu và phụ thân đang ngồi trước cửa sổ viết gì đó trên bàn. Nguyên Cẩm Nhi và Ninh Hi nhìn thấy ngoài sân cũng có một nam tử đang đứng đó, đây là quân nhân của Võ Thụy Doanh, Nguyên Cẩm Nhi cũng có chút ấn tượng, người này tên là La Nghiệp, thành lập một đoàn thể nhỏ gọi là Hoa Viêm xã trong quân, có lẽ là đến gặp Ninh Nghị.
Bình thường Ninh Nghị không làm việc bên này, chỉ thỉnh thoảng lúc thuận tiện, sẽ gọi người qua đây, lúc này quá nửa là bởi vì đã đến giờ cơm trưa.
Tiểu Ninh Kỵ đang nghịch đá dưới mái hiên nhà.
- A, muội muội không khóc.
Không nghe thấy tiếng khóc thường có trong sân, Ninh Hi vô cùng vui vẻ, bỏ tay Cẩm Nhi ra:
- Con vào trong xem muội muội.
Mắt thấy ca ca trở về, Tiểu Ninh Kỵ đứng dậy, đang định nói chuyện, chợt nghĩ ra cái gì đó, giơ ngón tay lên đặt lên miệng suỵt suỵt một tiếng, rồi chỉ chỉ vào căn phòng đằng sau. Ninh Hi gật gật đầu, một lớn một nhỏ rón rén đi vào trong phòng.
Cẩm Nhi gật gật đầu với La Nghiệp đang đợi ngoài sân, đẩy mở cổng rồi đi vào.
Qua một lúc sau, Ninh Nghị dừng bút, mở cửa gọi La Nghiệp vào trong.
Hôm nay là mùng hai tháng năm, tất cả mọi thứ của Tiểu Thương Hà, xem ra đều bình thường và yên bình. Có những lúc, thậm chí trong phút chốc còn khiến người ta quên đi những thay đổi cực lớn của thiên hạ đại loại bên ngoài.
Trong thư phòng, bảo La Nghiệp ngồi xuống, Ninh Nghị rót một tách trà, lấy ra mấy món điểm tâm, cười rồi hỏi:
- Có chuyện gì?
- Đối với chuyện lương thực trong cốc, ta nghĩ mất mấy ngày, có thể có một biện pháp, muốn đến nói riêng với Ninh tiên sinh.
Ninh Nghị vẫn chưa ngồi xuống, lúc này hơi nghiêng nghiêng đầu.