- Đối với chuyện lương thực trong cốc, ta nghĩ mất mấy ngày, có thể có một biện pháp, muốn đến nói riêng với Ninh tiên sinh.
Thời gian đã gần đến trưa, trong sân nhỏ lưng chừng núi đã dậy mùi thơm của thức ăn. Đi vào trong thư phòng, La Nghiệp thân mặc quân phục sau khi khi nghe được câu hỏi của Ninh Nghị bèn đứng dậy, nói ra câu này. Ninh Nghị khẽ nghiêng đầu ngẫm nghĩ một chút, sau đó lại vẫy tay:
- Ngồi!
La Nghiệp giờ mới ngồi xuống.
Có câu nói thế này, vật họp theo loài, người phân theo nhóm *. Từ sau khi đám người Ninh Nghị từ từ ổn định cuộc sống ở Tiểu Thương Hà, trừ mấy người trẻ tuổi của đoàn thanh niên Vĩnh Lạc và Chính Khí hội, trong quân cũng dần dần xuất hiện những đoàn thể nho nhỏ, Hoa Viêm xã chính là một nhánh quang minh chính đại nhất trong số đó, tên của đoàn thể này xuất hiện sau khi Ninh Nghị đề xuất ra hai chữ “Hoa Hạ”.
*Có nguồn gốc từ câu “Phương dĩ loại tụ, vật dĩ quần phân” trong 《Chu Dịch. Hệ từ thượng》. Câu nói có ý rằng những thứ cùng loại thường tụ về cùng một chỗ.
Những người tham gia đoàn thể này đa phần là tướng lĩnh trẻ tuổi hạ tầng trong Võ Thụy Doanh, là người khởi xướng, bản thân La Nghiệp cũng là một quân nhân cực kỳ xuất sắc, vốn dĩ chỉ là tiểu hiệu* thống lĩnh mười mấy người, nhưng xuất thân là con cháu của nhà giàu có, đọc không ít sách, cách nói chuyện và kiến thức đều bất phàm, Ninh Nghị cũng đã sớm để ý đến hắn.
*Tiểu hiệu: là một cách xưng hô trong quân đội thời xưa, chỉ võ quan cấp thấp.
- Nếu như ta nhớ không nhầm, La huynh đệ trước đây trong kinh thành, gia thế không tệ.
Ninh Nghị khẽ dừng lại, ngẩng đầu lên nói.
La Nghiệp ngồi thẳng tắp phía đối diện, không hề né tránh:
- La gia vốn dĩ có không ít chuyện làm ăn trong kinh thành, hắc bạch lưỡng đạo đều nhúng tay vào. Hiện giờ……Nữ Chân vây thành, đoán chừng đều là của người Nữ Chân hết rồi.
- Nhưng lúc Võ Thụy Doanh khởi binh, ngươi là nhóm đầu tiên đi theo.
- Như thuộc hạ đã nói, La gia trong kinh thành đều có bối cảnh trong hắc bạch lưỡng đạo. Trong mấy huynh đệ trong tộc, ta là người kém cỏi nhất, từ nhỏ đọc sách không thành, nhưng thích thị uy đánh nhau, thích thấy chuyện bất bình ra tay can thiệp, thường xuyên gây họa. Sau khi trưởng thành, phụ thân bèn nghĩ nhờ vả quan hệ đưa ta vào trong quân ngũ, chỉ cần vài năm thăng tiến, thì có thể tận lực cho chuyện làm ăn của gia đình trong quân đội. Ban đầu đưa ta vào trong Võ Thắng quân, nhờ có sự trông nom của cấp trên có quan hệ, ta thăng liền hai cấp, vừa hay gặp phải Nữ Chân nam hạ.
Người trẻ tuổi tên La Nghiệp này nói chuyện sang sảng, không chút do dự:
- Sau đó theo Võ Thắng quân một đường luân chuyển nhiều nơi đến được bên ngoài thành Biện Lương, đêm đó đánh lén, gặp phải kỵ binh Nữ Chân, đại quân tan vỡ, ta bèn dẫn theo huynh đệ dưới trướng đến cậy nhờ Hạ Thôn, sau đó lần nữa bố trí vào Võ Thụy Doanh……từ nhỏ ta tính tình bất tuân, rất nhiều chuyện trong nhà, thấy mà bực mình, chẳng qua sinh ra ở đâu, là nơi tính mệnh mình gửi gắm ở đó, không còn lựa chọn. Tuy nhiên khoảng thời gian ở Hạ Thôn, ta mới biết thế đạo này bại hoại là vì đâu, cả một đường chiến đấu, bại cả một đường nguyên nhân là vì đâu.
-…….một trận lần đó đánh thành ra như thế, sau này Tần gia thất thủ, Hữu tướng gia, Tần tướng quân chịu nỗi oan ức không cách nào biện giải, người đời có thể vô tri, nhưng ta hiểu được đạo lý trong đó. Cũng biết nếu Nữ Chân nam hạ lần nữa, thành Biện Lương tất không may mắn. Người nhà ta ta khuyên không nổi, nhưng với thế đạo thế này, ta tự biết bản thân nên làm thế nào.
Hắn nói một hơi đến đây, lại ngừng một lúc:
- Hơn nữa, đối với phụ thân ta lúc đó, nếu như thành Biện Lương thật sự thất thủ, người Nữ Chân đồ thành, ta cũng coi như giữ lại huyết mạch cho La gia. Mà nếu như xem xét về lâu dài, nếu như tương lai chứng minh lựa chọn của ta không sai, có lẽ……ta cũng có thể cứu giúp La gia một chút. Chẳng qua, hiện giờ xem ra……
Những lời này có thể trước đây trong lòng hắn đã suy nghĩ rất nhiều lần. Lúc nói đến mấy câu cuối cùng, lời nói mới hơi có chút khó khăn. Từ xưa đến giờ máu mủ tình thâm, hắn cũng chướng mắt với những gì nhà mình đã làm, cũng đã đi theo Võ Thụy Doanh không hề ngần ngại tạo phản tới đây, nhưng trong lòng chưa chắc hy vọng người nhà thật sự xảy ra chuyện.
Tuy nhiên thành Biện Lương thất thủ đã là chuyện của nửa năm trước, sau đó người Nữ Chân vơ vét chiếm đoạt, giết người như ngóe. Lại cướp đoạt số lượng lớn nữ tử, thợ thủ công lành nghề đưa lên phương bắc. Người nhà của La Nghiệp, chưa chắc đã không phải trong số đó. Chỉ cần suy xét đến điểm này, chẳng ai có tâm trạng dễ chịu được cả.
Hắn không nói nốt câu cuối cùng, Ninh Nghị gật gật đầu, đẩy tách trà về phía hắn:
- Chuyện Biện Lương, người nhà của ngươi nếu có thể sống sót, tương lai chưa chắc đã không có chuyển biến tốt, ngươi hãy nhìn thoáng ra một chút.
La Nghiệp ngồi đó, lắc lắc đầu:
- Vũ triều suy yếu đến thế này, giống như Ninh tiên sinh đã nói, tất cả mọi người đều có trách nhiệm. Phần nhân quả này, La gia cũng phải gánh vác, nếu ta đã bước ra thì sẽ đánh cược cả cái mạng này, chỉ mong đấu tranh ra được một con đường, còn về chuyện trong nhà, ta đã không còn lưu luyến nữa rồi.
Ninh Nghị cười nhìn hắn, qua một lúc mới chậm rãi gật đầu, không nói đến chuyện này nữa:
- Đã hiểu, trước đó La huynh đệ nói có biện pháp đối với chuyện lương thực, không biết là……
La Nghiệp chỉnh lại dáng ngồi ngay ngắn:
- Vừa nãy đã nói, La gia trước đây đều có chút quan hệ với cả hai phái hắc bạch. Lúc ta còn niên thiếu đã từng cùng phụ thân đến thăm hỏi một số gia đình giàu có, lúc này nghĩ đến, người Nữ Chân tuy rằng một đường giết tới Biện Lương, nhưng mạn bắc Hoàng Hà, dù sao vẫn còn rất nhiều nơi chưa từng chịu khói lửa chiến tranh, những gia đình giàu có nơi đó lúc này vẫn còn lương thực tích trữ nhiều năm, giờ nghĩ lại, ở phụ cận Hoắc ấp Bình Dương phủ, có một hộ lớn, chủ nhân tên là Hoắc Đình Hoắc viên ngoại, người này chiếm giữ một nơi, có ruộng tốt mênh mông, trong hắc bạch lưỡng đạo đều có tai mắt. Lúc này người Nữ Chân vẫn chưa thật sự đánh tới, nhưng mạn bắc Hoàng Hà mây gió biến ảo, hắn tất nhiên cũng đang tìm kiếm lối thoát.
- Ta đã từng theo phụ thân gặp gỡ Hoắc Đình, Hoắc Đình mấy lần lên kinh, cũng từng nấn ná dừng chân ở La gia, cũng được xem là có chút giao tình. Ta nghĩ, nếu để ta đi du thuyết vị Hoắc viên ngoại này trước, hoặc có thể thuyết phục hắn nhờ Tiểu Thương Hà che chở. Nếu hắn đồng ý, vậy chuyện thiếu lương thực trong cốc có thể được giải quyết một chút.
Vấn đề lương thực của Tiểu Thương Hà chưa từng bị che giấu trong nội bộ, mọi người trong cốc trong lòng đều lo lắng, chỉ cần những người có thể nghĩ ra cách, quá nửa đều sẽ cân nhắc trong lòng vài lần, tìm đến Ninh Nghị muốn bày mưu tính kế đoán chừng cũng không ít. La Nghiệp nói xong những điều này, trong phòng chốc lát trở nên yên tĩnh, ánh mắt Ninh Nghị thận trọng, mười ngón tay đan vào nhau, ngẫm nghĩ một hồi, sau đó cầm lấy giấy bút:
- Bình Dương phủ, Hoắc ấp, Hoắc Đình viên ngoại…….
Hắn viết những chữ này lên giấy, sau đó đứng dậy, quay người ra kệ sách và rương gỗ xếp phía sau, lục lọi một lúc, rút ra một phần hồ sơ mỏng bước tới:
- Hoắc Đình Hoắc viên ngoại, xác thực, lúc thiếu lương thực ở đất Bắc vào năm Cảnh Hàn thứ mười một, có tên hắn trong này, ở phụ cận Hoắc ấp, hắn đích thực là gia tài bạc triệu, là đại lương thương đứng nhất nhì. Nếu như có được sự ủng hộ của hắn, nuôi mười hai mươi ngàn người không phải vấn đề lớn.
La Nghiệp nói:
- Người này tuy rằng hành vi không đoan chính, nhưng với cục diện hiện giờ, chưa chắc không thể hợp tác. Thêm nữa, nếu Ninh tiên sinh có cách nghĩ gì, ta có thể làm nội ứng, làm rõ thực hư của Hoắc gia, Tiểu Thương Hà chúng ta xuất binh phá Hoắc gia, vậy thì chuyện lương thực theo đó cũng tự có thể giải quyết dễ dàng.
Gia đình hắn xuất thân từ hắc đạo, bởi vì theo Võ Thụy Doanh khởi sự cố nhiên sẽ quang minh chính đại anh dũng quyết đoán, nhưng trong thâm tâm cũng không hề kiêng kỵ thủ đoạn tàn nhẫn âm hiểm. Chẳng qua lúc nói xong, thì bổ sung tiếp:
- Thuộc hạ cũng biết chuyện này không tốt, nhưng nếu chúng ta đã cắt đứt với Vũ triều, thì có một số chuyện, thuộc hạ cảm thấy cũng không cần kiêng dè quá nhiều, nếu gặp ải, kiểu gì cũng phải vượt qua. Đương nhiên, những chuyện này cuối cùng có làm hay không, đều do Ninh tiên sinh và các vị tướng quân phụ trách đại cục quyết định, thuộc hạ chỉ cảm thấy cần thiết phải nói ra, để Ninh tiên sinh được biết, tiện bề tham khảo.
- Ngươi cũng vì muốn tốt cho mọi người.
Ninh Nghị cười rồi gật gật đầu, nói tiếp:
- Chuyện này rất có giá trị, ta sẽ bàn bạc với bộ tham mưu, nếu như sự tình cấp bách, ta cũng không phải phường lương thiện gì, La huynh đệ có thể yên tâm.
Gương mặt vẫn luôn nghiêm túc của La Nghiệp giờ mới hơi tươi cười, hai tay hắn để trên đùi, khẽ ngẩng đầu:
- Chuyện thuộc hạ cần báo cáo đã xong, không làm phiền tiên sinh nữa, xin cáo từ tại đây.
Nói xong, liền đứng dậy, Ninh Nghị khoát khoát tay:
- Ấy, từ từ đã.