La Nghiệp lại ngồi xuống, Ninh Nghị nói:
- Ta có một số lời muốn nói với La huynh đệ.
Nhìn vào cơ thể ngồi thẳng tắp lần nữa của La Nghiệp, Ninh Nghị cười cười. Hắn lại gần bàn trà, trầm mặc một lúc rồi nói:
- La huynh đệ, đối với những……tạm thời có thể gọi là các đồng chí của Trúc Ký trước kia nhỉ, có lòng tin không?
La Nghiệp nhíu nhíu mày:
- Thuộc hạ tuyệt đối không phải vì……
- Không, không phải nói cái này.
Ninh Nghị xua xua tay, nghiêm túc nói:
- Ta tuyệt đối tin tưởng lòng chân thành và lòng nhiệt huyết xuất phát từ nội tâm của La huynh đệ đối với việc trong quân, La huynh đệ, mong ngươi tin rằng ta hỏi đến chuyện này, chỉ nhằm mục đích tìm hiểu một số cách nghĩ phổ biến trong quân ngũ, hy vọng ngươi có thể hết sức khách quan mà tâm sự với ta, nó cũng vô cùng quan trọng đối với chuyện chúng ta làm sau này.
La Nghiệp lúc này mới chần chừ một lúc, gật gật đầu:
- Đối với……tiền bối của Trúc Ký, thuộc hạ tự nhiên là có lòng tin.
- Nhưng mà, đối với chuyện bọn họ có thể giải quyết vấn đề lương thực, ít nhiều vẫn có chút e dè.
-……sự tình chưa định, dù sao cũng vô cùng khó nói, thuộc hạ cũng biết các tiền bối Trúc Ký vô cùng đáng kính, nhưng…..thuộc hạ cũng nghĩ, nếu như có nhiều thêm một tin tức, thì con đường có thể chọn dù sao cũng rộng rãi hơn một chút.
-……ta không hề có quá nhiều tự tin đối với việc bọn họ có thể giải quyết được việc này. Thực ra đối với việc ta có thể giải quyết cũng không có bao nhiêu niềm tin.
Ninh Nghị nhìn hắn rồi bật cười, phút chốc, ánh mắt nghiêm nghị, chậm rãi đứng dậy, nhìn ra bên ngoài cửa sổ:
- Chưởng quỹ trước kia của Trúc Ký, bao gồm những nhân tài có tiềm lực trong phương diện làm ăn, ăn nói, lập kế hoạch, tổng cộng là hai trăm hai mươi lăm người, sau khi phân nhóm, cộng thêm những hộ vệ đồng hành cùng bọn họ, hiện giờ ở bên ngoài, tổng cộng là hơn một ngàn hai trăm người, ai cũng có chức vụ riêng. Nhưng đối với chuyện có thể mở ra một con đường thông suốt liên kết thương lộ các nơi, có thể điều hòa hợp nhất các mối quan hệ phức tạp ở phụ cận này, ta không có niềm tin, ít nhất, đến giờ ta vẫn chưa thấy được đường nét rõ ràng.
- Nhưng ta tin rằng nỗ lực tất sẽ có được đền đáp.
Ninh Nghị gần như là từng chữ từng chữ, chậm rãi nói:
- Trước đây ta đã trải qua rất nhiều chuyện, giờ nhìn lại, đều là một con đường chết. Có rất nhiều lúc, từ lúc bắt đầu ta đã không nhìn thấy được, nhưng lùi về sau không phải là cách, ta chỉ có thể từ từ làm những việc trong khả năng cho phép, thúc đẩy sự việc thay đổi. Luôn luôn là khi tiền vốn của chúng ta ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều, thì một con đường hoàn toàn không ngờ tới sẽ xuất hiện trước mắt chúng ta……Đương nhiên, nói thì nói vậy, tuy ta chờ đợi lúc nào đó đột nhiên sẽ xuất hiện con đường sáng trước mặt, nhưng đồng thời……ta có thể chờ đợi, cũng không phải chỉ mỗi bọn họ.
La Nghiệp đang ngồi ngay ngắn chỉnh tề, ánh mắt hơi có chút mê muội, nhưng rõ ràng đang cố gắng để hiểu lời Ninh Nghị nói, Ninh Nghị quay đầu lại:
- Chúng ta tổng cộng có hơn mười ngàn người, cộng thêm trại Thanh Mộc, có mấy chục ngàn người, không phải chỉ có một ngàn hai trăm người.
- La huynh đệ, trước đây ta từng nói với mọi người, quân đội của Vũ triều tại sao không đánh lại người khác. Ta cả gan phân tích là, bởi vì bọn họ đều biết người biết cạnh như thế nào, bọn họ hoàn toàn không thể tin tưởng người bên cạnh. Nhưng hiện giờ hơn mười ngàn người ở Tiểu Thương Hà chúng ta, đối mặt với nguy cơ lớn như vậy, thậm chí trong tình huống mọi người đều biết có loại nguy cơ này, đều không lập tức tan rã, là tại vì sao? Là bởi vì các người ít nhiều đều bằng lòng tin tưởng một ngàn hai trăm người đang nỗ lực bên ngoài đó, mà một ngàn hai trăm người này thì sao? Bọn họ cũng bằng lòng tin tưởng rằng, dù cho bản thân không giải quyết được vấn đề, nhiều người đáng để tín nhiệm như vậy cùng nhau nỗ lực, thì quá nửa có thể tìm được một con đường. Điều này thực ra mới chính là điểm khác nhau lớn nhất giữa chúng ta và quân đội Vũ triều, mà cho đến thời điểm hiện tại, cũng chính là thứ có giá trị nhất trong chúng ta.
Ánh mắt La Nghiệp lay động, khẽ gật gật đầu, Ninh Nghị dừng lại một lúc, nhìn hắn:
- Vậy thì, La huynh đệ, điều ta muốn nói là, giả sử có một ngày, lương thực của chúng ta cạn kiệt, một ngàn hai trăm huynh đệ của chúng ta ở ngoài toàn bộ đều thất bại, chúng ta sẽ đi đến đường cùng sao?
La Nghiệp lắc lắc đầu, ánh mắt trở nên kiên quyết:
- Đương nhiên sẽ không!
- Đương nhiên sẽ không!
Ninh Nghị đột nhiên vung mạnh tay:
- Chúng ta còn có chín ngàn quân đội! Đó chính là các người! La huynh đệ, một ngàn hai trăm người bên ngoài núi đó, bọn họ rất nỗ lực muốn hoàn thành nhiệm vụ của họ, mà bọn họ có thể có động lực như vậy, nguyên nhân không phải chỉ vì bản thân bọn họ, trong đó cũng bao gồm chín ngàn huynh đệ trong núi của họ, bởi vì sự huấn luyện của các ngươi, các ngươi rất mạnh!
- Nếu như có một ngày, dù cho bọn họ thất bại, các ngươi đương nhiên sẽ giải quyết chuyện này!
- Phải!
La Nghiệp hơi thẳng vai lên.
- Trong một hệ thống, mỗi người đều có chức trách của riêng mình, chỉ có trong tình huống mỗi người đều làm tốt chuyện của mình, hệ thống này mới là hùng mạnh nhất. Đối với chuyện lương thực, khoảng thời gian gần đây rất nhiều người đều đang lo lắng. Là một quân nhân, có lo âu là chuyện tốt mà cũng là chuyện xấu, áp lực của nó là chuyện tốt, nhưng tuyệt vọng đối với nó thì là chuyện xấu rồi. La huynh đệ, hôm nay ngươi tới đây, ta có thể biết được quân nhân như ngươi, không phải vì tuyệt vọng, mà là vì áp lực, nhưng trong tình huống ngươi cảm nhận được áp lực, ta tin rằng trong lòng rất nhiều người, vẫn không có đủ niềm tin.
La Nghiệp cúi đầu suy ngẫm, Ninh Nghị đợi một lúc rồi nói tiếp:
- Sự lo âu của quân nhân, có một tiền đề, đó chính là bất luận đối mặt với bất cứ chuyện gì, hắn đều biết bản thân có thể rút đao giết tới! Sau khi có được tiền đề này, chúng ta có thể tìm kiếm đủ mọi cách, giảm thiểu tổn thất của bản thân, giải quyết vấn đề.
- Ninh tiên sinh, ta……
La Nghiệp cúi đầu đứng dậy, Ninh Nghị lắc lắc đầu, ánh mắt nghiêm túc vỗ vỗ vai hắn:
- La huynh đệ, ta rất chân thành nói với ngươi chuyện này, ngươi hãy tin ta, chuyện mà ngươi tới nói ngày hôm nay rất có giá trị. Trong bất cứ tình huống nào, ta đều sẽ không từ chối thông tin như vậy, ta tuyệt đối không hy vọng sau này ngươi có ý tưởng này mà không nói ra. Sở dĩ ta phân tích với ngươi những điều này, là bởi vì ngươi là thủ lĩnh của Hoa Viêm xã, ta muốn bắt thanh niên trai tráng như ngươi.
Ninh Nghị nói:
- Đương nhiên, ngươi làm cái chức thủ lĩnh này, sẽ không có phúc lợi gì cả, ta cũng sẽ không cho ngươi thêm quyền lực gì. Nhưng bên cạnh ngươi có không ít người, bọn họ bằng lòng giao lưu với ngươi, mà tinh thần cốt lõi của quân đội, bắt buộc phải là “rút đao có thể giết chết tất cả”! Gặp phải bất cứ chuyện gì, đầu tiên là phải có thể chiến đấu. Chuyện mà một ngàn hai trăm người đó không thể giải quyết, thì chín ngàn người các ngươi có thể giải quyết, nếu các ngươi giải quyết mà mất nhiều công sức, một ngàn hai trăm người này có thể giúp đỡ, cứ như vậy, chúng ta đối mặt với bất cứ vấn đề gì, đều có thể có hai, ba tầng bảo hiểm. Nói như vậy, ngươi đã hiểu chưa?
- Thuộc hạ……đã hiểu.
- Cho nên, ta thật sự thích mỗi người đều có năng lực suy nghĩ độc lập giống như ngươi, nhưng cũng sợ tác dụng phụ của nó.
Ninh Nghị nghiêng nghiêng đầu, mỉm cười.
La Nghiệp đứng dậy:
- Thuộc hạ trở về, nhất định sẽ nỗ lực huấn luyện, làm tốt chuyện mà bản thân mình nên làm!
Làn gió ngoài cửa sổ vuốt ve lá cây, ánh nắng từ kẽ cây xuyên xuống, giờ đang lúc giữa trưa, mùi thơm của thức ăn thoảng qua, Ninh Nghị trong phòng gật gật đầu.
- Ở lại dùng cơm.
**************
Cùng lúc đó, trên núi hoang cách bên ngoài Tiểu Thương Hà mười dặm, một đội ngũ mười mấy người đang bất chấp ánh mặt trời trên đầu mà đi xuyên qua núi.
Tốc độ của họ khá nhanh, vòng ngọn đồi và đi về phía khe núi. Ở đây cây cối quái dị rậm rạp, đá vụn chất đống, vô cùng hoang vu hiểm trở, một đoàn người đi được một nửa, người dẫn đầu phía trước đột ngột dừng lại, nói mấy câu khẩu lệnh, trong bóng tối có giọng của một người khác truyền đến. Khẩu lệnh chính xác, bên đó mới có người xuất hiện chớp nhoáng sau tảng đá, cảnh giác nhìn bọn họ.
Những người này đều ăn mặc theo lối sơn dân, thợ săn, nhưng thân thủ phi phàm, có mấy người còn mang theo khí tức quan nha rõ rệt, bọn họ tiến lên phía trước thêm một đoạn, xuống đến giữa khe núi âm u, tổng bộ đầu Hình bộ Thiết Thiên Ưng ngày nào dẫn theo thủ hạ bước ra từ trong một sơn động, gặp mặt đối phương.
Bên này người cầm đầu đội nón rộng, sau khi đưa ra một bản văn thư để Thiết Thiên Ưng kiểm tra, mới từ từ bỏ nón xuống. Thiết Thiên Ưng nhìn hắn, nhíu chặt mày.
- Bên phía triều đình thế nào rồi? Sao lại phái ngươi tới!?
- Giờ ngươi đã do ta chỉ huy, không được vô lễ!
Từ khe núi chiếu xuống, soi rọi gương mặt gầy gò nhợt nhạt của người đến, hắn nhìn Thiết Thiên Ưng, trong ánh mắt yên tĩnh có chút u sầu:
- Triều đình đã quyết định dời về nam, Đàm đại nhân phái ta đến đây, cùng các ngươi tiếp tục chuyện trừ nghịch. Đương nhiên, nếu Thiết đại nhân không phục, vậy thì trở về chứng thực chuyện này đi.
Thiết Thiên Ưng nhìn hắn, một lúc sau lạnh lùng hừ một tiếng:
- Để ngươi chủ trì việc này, hừ, các ngươi đều là môn sinh của Tần Tự Nguyên, nếu không phải có lão sư như hắn, hôm nay làm sao có được nghịch tặc như vậy! Người trong kinh thành, rốt cuộc đang nghĩ những gì vậy!
Trong lời nói của hắn có sự bất mãn, nhưng dù sao chưa từng nghi ngờ tính chân thực của văn thư trong tay đối phương. Nam tử gầy gò bên này nhớ lại những chuyện đã qua, ánh mắt hơi hiện ra vẻ thống khổ, ho hai tiếng:
- Tâm tư đối với nghịch tặc của Thiết đại nhân ngươi, có thể nói là nhìn xa trông rộng, chẳng qua ngươi đã nghĩ sai một chuyện. Ninh Nghị đó không phải là đệ tử của Tần tướng, bọn họ là kết giao ngang hàng. Tuy rằng ta được Tần lão tướng gia đề bạt, nhưng quan hệ cũng không được xưng là đệ tử.
Thần sắc Thiết Thiên Ưng ngưng đọng, đối phương giơ tay đặt lên miệng, ho tiếp vài tiếng, trước đó trong chiến tranh hắn từng đau ốm, tiếp sau trong thời gian hơn một năm này đã trải qua rất nhiều chuyện, để lại mầm bệnh, mãi vẫn không thể khỏe lại. Sau khi ho xong mới nói:
- Ta cũng có một chuyện muốn hỏi Thiết đại nhân, ngươi lên phía bắc đã được nửa năm, tại sao vẫn chỉ nấn ná quanh đây, không có bất cứ hành động nào.
Thiết Thiên Ưng khẽ nhíu mày, sau đó ánh mắt trở nên hung ác nham hiểm:
- Lý đại nhân quan uy lớn thật đấy, lần này đến đây, chẳng lẽ là đến hưng sư vấn tội* sao?
*Hưng: phát động; sư: quân đội; vấn: chất vấn, lên án công khai. Vốn để chỉ việc lên án tội ác của đối phương, khởi binh thảo phạt. Sau này mở rộng thành chỉ rõ lỗi lầm và lên án.
- Không phải là hưng sư vấn tội gì, chẳng qua ta và hắn tuy quen biết không bao lâu, nhưng cũng hiểu được phong cách hành sự của hắn, hơn nữa lần này lên phía bắc, một vị bằng hữu tên Thành Chu Hải cũng có căn dặn. Ninh Nghị Ninh Lập Hằng, thường ngày hành sự tuy rằng lắm kỳ mưu, nhưng thực tế là hành động lười nhác bất đắc dĩ, sở trường thật sự của người này, chính là bày bố lên kế hoạch, điều hắn tôn sùng, là người thiện chiến không có chiến công lừng lẫy*. Lúc hắn bày bố vẫn chưa ổn định, ngươi đối đầu với hắn, có lẽ vẫn có thể tìm được một tia cơ hội, thời gian ngày càng dài, căn cơ của hắn sẽ chỉ càng vững, nếu như ngươi cho hắn đủ thời gian, đợi một ngày hắn dẫn theo thế lực lớn ép ngược lại, khụ……ta sợ……khụ khụ khụ…… thiên hạ này đã tan tành vụn vặt, đã khó có mấy người chống đỡ được nữa rồi……
*Câu này thực ra là lời bình luận của Tào Tháo về một câu trong “Binh pháp Tôn Tử”. Không có chiến công lừng lẫy không phải nói là người giỏi đánh trận thật sự không có chiến công nào, mà là họ không bao giờ đánh những trận không chuẩn bị trước. Trước khi bắt đầu cuộc chiến, họ đã lường trước được thành công hay thất bại, để bản thân ở trong thế bất bại. Thắng là chuyện bình thường, có thua cũng không thua thảm hại, đây mới gọi là người thiện chiến.
Ánh mặt trời từ trên mặt hắn chiếu xuống, Lý Tần – Lý Đức Tân lại ho kịch liệt một trận, qua một lúc, mới hơi thẳng lưng.
- Cho nên……Thiết đại nhân, ta và ngươi không nên kiêng kỵ lẫn nhau nữa, ngươi ở đây thời gian dài như vậy, trong núi rốt cuộc là tình huống gì, phải làm phiền ngươi nói cho ta nghe vậy…….