Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 829 - Chương 829: Cầm Âm Xưa Cũ, Thập Diện Mai Phục 1

Chương 829: Cầm âm xưa cũ, thập diện mai phục 1 Chương 829: Cầm âm xưa cũ, thập diện mai phục 1

Châu thành Khánh Châu.

Khói lửa và hỗn loạn vẫn đang tiếp diễn, bên trên tường thành cao ngất, đã thay bằng cờ của người Tây Hạ.

Phía đông nam thành thị, khói vẫn bay đầy trời, ngày thứ ba phá thành, phía đông nam trong thành vẫn chưa ngừng tàn sát, lúc này những binh sĩ Tây Hạ có công đang tiến hành đợt chém giết điên cuồng cuối cùng. Xuất phát từ cân nhắc thống trị cho tương lai, vua Tây Hạ Lý Càn Thuận đã không để sự điên cuồng của quân đội tiếp diễn không có hạn chế. Nhưng đương nhiên, cho dù đã hạ lệnh, thì những phương hướng khác trong thành phố cũng đều không được coi là thái bình.

Đối với một thành trì đã trải qua kháng cự như vậy, sự tức giận do quân đội tích tụ cũng rất lớn. Ở mé đông nam được phân chia, quân đội có công tùy ý tàn sát, cướp bóc, ngược đãi và hãm hiếp, những đội ngũ khác không được chia phần ngon, cũng thường xuyên cướp đoạt, lăng nhục dân chúng địa phương, Tây Bắc dân tính hung hãn, cũng thường đứng ra phản kháng, đều bị giết một cách dễ dàng. Trong một cuộc chiến như vậy, có thể để lại mạng sống cho một người đã là một ân huệ to lớn so với sự tàn sát.

Tại một nơi từng là biệt viện của thân hào Dương Cự thành Khánh Châu, lúc này đã trở thành vương cung tạm thời của vua Tây Hạ, văn thần tên chữ Hán là Lâm Hậu Hiên, tên Tây Hạ là Khuất Nô Tắc đang ngồi trong căn phòng ở sân chờ đợi Lý Càn Thuận tiếp kiến, hắn thỉnh thoảng nhìn sang đoàn người ở căn phòng đối diện, suy đoán về lai lịch của nhóm người này.

Đoàn người đó tổng cộng có sáu người, người dẫn đầu rất kỳ lạ. Là một nữ tử mặc y phục cung nữ, nữ đó đó rất xinh đẹp, y phục xanh trắng đan xen, rạng rỡ nhưng không lòe loẹt. Lúc Lâm Hậu Hiên đến, nàng từng lễ phép đứng dậy, mỉm cười với hắn một cái, thời gian sau đó, thì vẫn luôn ngồi trên ghế cúi đầu trầm tư chuyện gì, ánh mắt bình tĩnh, cũng không nói chuyện với mấy người đi cùng xung quanh.

Khí chất của nữ tử này giống hệt với những danh gia khuê tú người Hán đã được đọc qua nhiều sách vở, nhưng một mặt khác, dáng vẻ cúi đầu trầm tư đó của nàng, lại giống như người cầm quyền đã từng xử lý không ít chuyện, thái độ của năm nam tử bên cạnh thỉnh thoảng thấp giọng trò chuyện, nhưng tuyệt đối không dám khinh thường nàng cũng chứng minh được điểm này.

Đây là phòng để đợi hoàng đế tiếp kiến, đội ngũ do một nữ tử người Hán dẫn đầu, xem ra đúng là ý vị sâu xa.

Con đường làm quan của hắn được xác định trên con đường ăn nói ngang dọc, đối với việc thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt, khí chất của người khác đã trở thành thói quen. Trong lòng đang suy ngẫm về lai lịch của đoàn người nữ tử này, thì bên ngoài cửa đã có quan viên tiến vào, vẫy tay gọi hắn ra một bên. Quan viên này chính là phụ thân của hắn, Khuất Lý Cải, vốn cũng là thủ lĩnh quý tộc Đảng Hạng, hiện đang giữ chức gián nghị đại phu của Trung thư tỉnh. Đối với sự trở về mà không khuyên hàng được quân đội Vũ triều ở Tiểu Thương Hà của đứa con trai này, trong lòng lão nhân không hề thấy vui, đây cố nhiên không có tội lỗi, nhưng một mặt khác, cũng chẳng coi là có công lao gì.

- Bệ hạ chuẩn bị gặp ngươi.

- Phải.

- Lần này ngươi đi sứ không thành, gặp bệ hạ rồi, không được che giấu, không được đùn đẩy thoái thác trách nhiệm. Chuyện trong núi là như thế nào thì cứ nói như thế ấy, nên làm thế nào, tự bệ hạ sẽ định đoạt.

- Vâng.

Dặn dò qua đôi câu, lão quan viên gật đầu rời khỏi. Qua một lúc nữa, bèn có người đến truyền hắn chính thức nhập điện, một lần nữa gặp được hoàng đế của bộ tộc Đảng Hạng Tây Hạ - Lý Càn Thuận.

Đối lập với Vũ triều xuống dốc nhanh chóng những năm gần đây, hoàng đế Tây Hạ Lý Càn Thuận lúc này bốn mươi bốn tuổi, đang là thời điểm trẻ trung khỏe mạnh, xuân thu cực thịnh.

Tây Hạ chân chính là một quốc gia dùng võ lập quốc. Trong những quốc gia ở phía Tây Vũ triều, Đại Lý nằm ở trời nam, địa thế hiểm trở, núi non hùng vĩ, quốc gia này theo chủ nghĩa hòa bình tuyệt đối, bởi vì có lợi thế về mặt địa lý, nên tuy rằng đối ngoại nhỏ yếu, nhưng Vũ triều, Thổ Phiên bên cạnh cũng không bắt nạt được mấy. Hiện tại Phiên vương Thổ Phiên cùng nổi lên, thế lực ngổn ngang, tuy rằng đám người trong đó không phải phường lương thiện gì, nhưng cũng không có quá nhiều khả năng bành trướng. Mấy năm đầu dựa dẫm vào Vũ triều, thỉnh thoảng sẽ giúp đỡ chống lại Tây Hạ. Mấy năm gần đây, Vũ triều suy yếu, Thổ Phiên cũng chẳng còn giúp đỡ Vũ triều lần nào nữa.

Chỉ có Tây Hạ, từ bao nhiêu năm lập quốc đến nay, tranh đấu cùng Vũ triều, tranh đấu cùng Thổ Phiên, tranh đấu cùng Liêu quốc, những trận chiến lớn nhỏ không ngừng. Nếu không phải mấy chục năm trước gặp phải Chủng Sư Đạo tài cao ngút trời, mà sau lưng Chủng Sư Đạo có thực lực kinh tế lớn mạnh của Vũ triều chống đỡ, cũng không đến nỗi bị đuổi khỏi một dải Hoành Sơn.

Bức tường chắn ở phía nam biến mất, mắt thấy nguy vong sắp tới, thần dân trung thượng tầng của Tây Hạ, ít nhiều gì cũng có cảm giác bị áp bức.

Mà trong bầu không khí như vậy, Lý Càn Thuận thân là vua một nước, nắm bắt cơ hội Nữ Chân xâm lược phía nam mà liên minh, tiếp đó đẩy quân đội sang Hoành Sơn, trong thời gian nửa năm liên tiếp hạ mấy tòa thành, đến cả mộ phần tổ tiên của Chủng gia Tây quân trong thành Thanh Giản đều bị đào bới lên, đầu năm còn đánh tan dư bộ Chủng gia Tây quân, trước sau, đều là công lao to lớn của bậc trung hưng chi chủ. Vua một nước mở mang bờ cõi, uy thế thuộc về đỉnh cao trước nay chưa từng có.

Lúc tuyên triệu Lâm Hậu Hiên vào, trong sảnh lớn chính điện đang nghị sự, mấy đại thống lĩnh trong tộc Đảng Hạng như Dã Lợi Xung, Ly Nô, Cưu Nham Mẫu, mấy vị đại tướng trong quân như Muội Lặc, Na Đô Hán đều có mặt. Trước mắt vẫn còn trong thời điểm chiến tranh, đại tướng Na Đô Hán nổi tiếng với sự hung ác thiện chiến cả người đầy máu me, cũng không biết vừa từ đâu giết người xong rồi chạy đến. Lúc Lý Càn Thuận ngồi ở trung tâm phía trước, để râu ngắn, ánh mắt uy nghiêm ra lệnh cho Lâm Hậu Hiên nói rõ tình hình lúc ở Tiểu Thương Hà, đối phương còn hỏi một câu:

- Đó là nơi nào?

- Là một sơn cốc nho nhỏ ở phía đông Diên Châu.

Lý Càn Thuận chỉ chỉ vào bản đồ sau lưng.

Đại thủ lĩnh Dã Lợi Xung nói:

- Nơi đó có một nhánh phản quân Vũ triều đang chiếm cứ ở đó, ước chừng ngàn người, đều coi như là nhân tài có thể sử dụng, ta phái Khuất Nô Tắc đến đó trước chiêu hàng, đã bị họ từ chối, cho nên, bệ hạ muốn nghe qua quá trình.

Na Đô Hán hơi gật đầu, Lâm Hậu Hiên hành lễ với đám người, rồi mới cất tiếng kể về quá trình đi đến Tiểu Thương Hà. Lúc này hắn cũng nhìn ra được, đối với đại chiến lược trong lòng những người ngồi đây mà nói, Tiểu Thương Hà gì đó chẳng qua là một trong những mầm họa rêu rác không có chút trọng yếu nào mà thôi, hắn không dám thêm mắm dặm muối, chỉ nói rõ ràng tường tận đầu đuôi chuyến đi đến Tiểu Thương Hà lần này, đám đông chỉ lắng nghe, khi biết được đối phương mấy ngày liền không chịu gặp người, bèn không còn hứng thú, đại tướng Muội Lặc hừ lạnh một tiếng. Lâm Hậu Hiên tiếp tục nói, đợi khi nói đến cuộc trò chuyện lúc đôi bên gặp gỡ, cũng không có ai cảm thấy kinh ngạc.

Đợi hắn nói xong, Lý Càn Thuận chau mày, phất phất tay, hắn không cảm thấy tức giận gì, chẳng qua giọng nói trở nên trầm thấp một chút:

- Nếu đã như vậy, một nơi nhỏ bé như thế, vậy thì cứ mặc kệ hắn.

Hơn mười vạn đại quân của hắn quét ngang Tây Bắc, chịu chiêu hàng là đã giữ thể diện cho đối phương rồi, nếu đối phương đã từ chối, vậy tiếp theo cứ tiện tay xóa sạch là được.

Dã Lợi Xung nói:

- Lời Khuất Nô Tắc nói không sai, ta định viết thư cho nguyên soái Tông Hàn của Kim quốc, Từ Bất Thất tướng quân, lệnh cho hắn phong tỏa tuyến bắc Lữ Lương. Ngoài ra, truyền lệnh cho Tịch Lạt Tắc Lặc, lệnh hắn phong tỏa mọi phương hướng Lữ Lương, phàm là người qua lại trong núi, giết hết không tha. Trong núi này không có lương thực, chúng ta ổn định thế cục tây nam mới là quan trọng, cố gắng vây hãm bọn họ trong núi, không cần quan tâm.

Bình Luận (0)
Comment