Trong sảnh lớn lúc này đang xì xào bàn tán, cũng có người kể với người bên cạnh về lai lịch quân đội của Tiểu Thương Hà. Chuyện hoàng đế Vũ triều năm ngoái bị giết, đám đông ai nấy đều biết cả, nhưng người giết vua lại là đội quân trước mắt này, như Na Đô Hán vẫn chưa từng tìm hiểu, lúc này nghiêm túc xem xét bản đồ, rồi lập tức lắc đầu bật cười.
- Tạo phản giết chết hoàng đế Vũ triều……một đám điên khùng. Nhìn xem mấy người này đi, lúc đầu có lẽ có chiến lực, nhưng đến một châu một huyện cũng không dám chiếm đóng, chỉ dám chui vào trong núi tử thủ, thực sự là ngu xuẩn hết chỗ nói. Bọn chúng nếu đã không hàng chúng ta, thì cứ mặc chúng chết đói, chết hãm trong núi, đợi thế cục phương nam ổn định, ta cũng có thể tiễn bọn chúng một đoạn đường.
- Các khanh không cần lo lắng nhiều, nhưng cũng không thể xem thường.
Lý Càn Thuận khoát khoát tay, nhìn sang Dã Lợi Xung:
- Chuyện này sẽ do Dã Lợi thủ lĩnh định đoạt, cũng cần căn dặn Tịch Lạt Tắc Lặc, hắn trông giữ một tuyến đông bắc, về Chiết gia quân và đám lưu phỉ trong núi này, đều phải đối đãi thận trọng. Có điều đám lưu phỉ trong núi này đã giết hoàng đế Vũ triều, không có khả năng sẽ liên minh với Chiết gia quân nữa, chúng ta bình định tây nam, lúc lên phía đông bắc, có thể thuận tay tiêu diệt.
Muội Lặc nói:
- Chẳng qua là những người bị đánh tan trong Chủng gia quân lúc đầu, hiện giờ đang chạy tán loạn tứ phía, cần đề phòng chúng liên minh với lưu phỉ trong núi.
- Diệt trừ một tuyến dư nghiệt của Chủng gia, là điều cực kỳ quan trọng trước mắt, nhưng nếu bọn chúng trốn vào trong núi, theo ta thấy cũng không cần lo lắng. Trong núi không có lương thực, bọn chúng tiếp nhận người càng nhiều thì càng khó nuôi sống.
- Chủng Liệt giờ đã tháo chạy về hai châu Hoàn, Nguyên, chúng ta giờ đã nắm được Khánh Châu, có thể cân nhắc trực tiếp tấn công Nguyên Châu. Đến lúc đó nếu như hắn lui về thủ thành Hoàn Châu, đại quân của chúng ta, bèn có thể cắt đứt đường rút quân của hắn……
Đối với quân đội Tây Hạ lúc này, mối họa tâm phúc thật sự, vẫn là Tây quân. Nếu như đi về hướng đông bắc, đại quân Chiết gia trong khoảng thời gian này vẫn luôn che giấu thực lực. Như hiện nay cố thủ mặt đông bắc Phủ Châu, gia chủ Chiết gia Chiết Khả Cầu chưa từng xuất binh cứu viện Chủng gia, nhưng đối với đại quân Tây Hạ mà nói, từ đầu đến cuối vẫn là một sự uy hiếp. Hiện nay đại tướng Tịch Lạt Tắc Lặc lĩnh ba vạn đại quân trấn thủ ở vùng phụ cận Diên Châu, nhiệm vụ chủ yếu là đề phòng Chiết gia đột nhiên xuôi nam.
Mà ở mé tây, Chủng Liệt từ sau lần bại binh trước, soái lĩnh hơn ngàn quân đội trực hệ Chủng gia vẫn đang lượn lờ các nơi ở vùng phụ cận, định chiêu binh mãi mã nổi dậy lần nữa, hoặc bảo tồn mồi lửa. Đối với người Tây Hạ mà nói, công thành đoạt đất đã là chuyện trong dự tính, nhưng nếu nói quét sạch Tây Bắc Vũ triều, thì tiền đề bắt buộc là phải hủy diệt hoàn toàn Tây quân.
Còn về Tiểu Thương Hà đó —— Tây Bắc dân tính hung hãn, như hiện nay ở đất Tây Bắc này, đâu đâu cũng là sơn phỉ khởi nghĩa, đây chẳng qua là một nhóm được coi là có nhiều người hơn một chút thôi, giống như một con rắn bị nhốt trong hũ, ngươi thò tay vào trong bắt, có lẽ sẽ bị cắn một phát mới có thể lôi nó ra đánh chết, nhưng nếu đậy kín nắp hũ, qua một thời gian nữa, nó tự nhiên sẽ chết.
Người thống trị một nước, có ai lại thật sự quá coi trọng một đám cường đạo chứ.
Đám đông nói mãi nói mãi, bèn lệch khỏi chủ đề, chạy lên tận phương diện chiến lược lớn hơn. Dã Lợi Xung khoát khoát tay với Lâm Hậu Hiên, Lý Càn Thuận bên trên cất tiếng nói:
- Khuất Nô Tắc lần này đi sứ có công, lui xuống nghỉ ngơi trước đi. Ngày khác sẽ có nơi cần ngươi đi sứ.
Lâm Hậu Hiên lúc này mới tạ ân rồi hành lễ ra ngoài.
Thành Khánh Châu vẫn còn trong sự hỗn loạn cực lớn, đối với Tiểu Thương Hà, những người trong sảnh lớn chẳng qua chỉ một vài câu nói, nhưng Lâm Hậu Hiên hiểu, vận mệnh của sơn cốc đó đã được định đoạt. Một khi tình thế bên này hơi ổn định, bên đó cho dù không bị vây hãm đến chết, cũng sẽ bị đại quân thuận tay quét sạch. Trong lòng hắn vốn dĩ vẫn còn nghi hoặc về thái độ của thủ lĩnh họ Ninh trong sơn cốc đó, lúc này mới thật sự vứt hết ra sau gáy.
Hắn vẫn còn nhiều chuyện hơn cần làm, không cần hao tâm tổn sức vì người chết.
Chẳng qua trên đường ra khỏi hành lang của sân, hắn nhìn thấy một đoàn sáu người do nữ tử đó dẫn đầu mà trước đó ở cùng phòng với hắn, đã được hoàng đế tuyên triệu vào trong.
……
Lâu Thư Uyển đi qua đình viện giờ là hành cung tạm thời của Tây Hạ, biểu cảm lạnh lùng trên mặt, đã hóa thành nụ cười nhẹ nhàng tự tin. Tiếp đó, bước vào trong sảnh lớn nơi hoàng đế Tây Hạ nghị sự.
Nàng tới mang theo ấn tín của Điền Hổ, và cả danh sách rất nhiều thương nhân liên hợp quy thuận trên cả đoạn đường.
Không lâu sau, trên tấm bản đồ phía trước phòng nghị sự, nàng vô tình nhìn thấy một thứ thế này. Đó là vị trí mà đám người Tâm Ma Ninh Nghị đang ở, đã được đánh một dấu gạch chéo mới lên đó.
……
Hoàng đế Tây Hạ Lý Càn Thuận và mấy vị thủ lĩnh, đại tướng, hôm nay cũng là lần thứ hai được nghe đến chuyện của phản quân Vũ triều, Tiểu Thương Hà đó.
Ánh mắt hắn nghiêm túc nhìn xuống nữ tử xinh đẹp dẫn đầu ở dưới đường kia, chau mày hỏi:
- Các ngươi, có giao tình với người ở nơi này à?
Đối với Vũ triều mà nói, Hổ Vương cũng là phản tặc cường đạo hưng binh khởi sự. Hắn cách xa ngàn dặm, muốn đến đây hợp tác, Lý Càn Thuận không hề bài xích. Lưu phỉ ở Tiểu Thương Hà này, hắn cũng không xem trọng, nhưng trong lòng vừa mới phán cho chỗ này tử hình, trong lòng đế vương, rất nghi kỵ có người khiến hắn thay đổi chủ ý.
Nữ tử bên dưới cúi đầu xuống:
- Tâm Ma Ninh Nghị chính là kẻ làm trái luân thường đạo lý nhất, hắn đã từng chính tay giết chết phụ thân, huynh trưởng của Thư Uyển, Lâu gia và hắn……có mối thù không đội trời chung!
- Ồ!
Lý Càn Thuận phất phất tay, lúc này mới mỉm cười
- Thù giết cha……không cần lo lắng quá. Chỗ đó đã là tử địa rồi.
Lúc Lâu Thư Uyển đi ra khỏi mảnh sân này, thì văn thư đến Kim quốc đã được gửi đi. Ánh mặt trời ngày hè chói chang, nàng đột nhiên có một loại cảm giác choáng váng.
Từ lúc Hổ Vương bên kia đến, nàng đã phân tích được ý đồ của Tiểu Thương Hà. Biết được nỗ lực muốn mở ra một thương lộ, nàng bèn thuận thế bôn ba các nơi, du thuyết, tập hợp được một nhóm thương nhân, quy phục Tây Hạ cầu bình an trước, tức là phá vỡ khả năng bố cục của Tiểu Thương Hà ở mức độ tối đa.
Nàng không biết cố gắng của mình có thành công không, nàng mong ngóng vì nỗ lực của mình, mà đối phương sẽ rơi vào vũng lầy và khó khăn cực lớn. Nàng cũng mong chờ Tiểu Thương Hà sẽ chết trong khó khăn đó, nam tử tên Ninh Nghị sẽ chết một cách đau đớn không thể tả. Nhưng mà, hôm nay khi Lý Càn Thuận thuận miệng nói ra “Chỗ đó đã là tử địa”, nàng đột nhiên cảm thấy có chút không chân thực.
Chuyện này cũng quá đơn giản rồi. Nhưng Lý Càn Thuận sẽ không nói dối, hắn căn bản không cần làm vậy, mười vạn quân đội Tây Hạ quét ngang Tây Bắc, mà bên trong Tây Hạ, vẫn còn nhiều đội quân hơn nữa đang tới, muốn củng cố mảnh đất này. Hơn một vạn người trốn trong vùng đất cằn cỗi đó, lúc này đã bị Tây Hạ coi là kẻ địch, còn bị Kim quốc phong tỏa, cộng thêm bọn họ đã phạm phải tội đại nghịch bất đạo đối với Vũ triều, thật sự đã đối địch với cả thiên hạ, bọn họ không thể có bất cứ cơ hội nào nữa. Nhưng vẫn quá là đơn giản rồi, nhẹ nhàng tựa như tất cả đều là giả.
Có lúc việc lên kế hoạch trên đại cục chính là như vậy, rất nhiều chuyện, căn bản không hề có cảm giác thực rồi sẽ xảy ra. Trong tưởng tượng của nàng, tự nhiên sẽ có ngày chết của Ninh Nghị, lúc đó, hắn nên xin tha ở trước mặt nàng —— không, có lẽ hắn sẽ không xin tha chết, nhưng ít nhất, sẽ chết một cách đau khổ không tả nổi trước mặt nàng.
Nhưng hiện giờ xem ra, nàng sẽ chỉ đột nhiên nhận được tin tức vào một ngày nào đó. Nói với nàng rằng: Ninh Nghị đã chết, trên đời này sẽ chẳng còn người nào như thế nữa. Lúc này ngẫm nghĩ, giả đến mức khiến người ta nghẹt thở.
- Ngươi sẽ làm thế nào đây……?
Nàng thấp giọng nói một câu, rồi đi xuyên qua phố phường hỗn loạn.