Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 831 - Chương 831: Cầm Âm Xưa Cũ, Thập Diện Mai Phục 3

Chương 831: Cầm âm xưa cũ, thập diện mai phục 3 Chương 831: Cầm âm xưa cũ, thập diện mai phục 3

- Oa, oa ——

- Thùng thùng thùng, thùng thùng thùng……muội muội đừng khóc nữa, nhìn bên này nhìn bên này……

- Muội muội bị con làm tỉnh giấc sao? Muội muội, muội muội……

Xen lẫn với tiếng khóc của hài tử, giữa trưa bên trong sân nhỏ, một cảnh tượng hỗn loạn và ầm ĩ.

Đây là sau bữa trưa, La Nghiệp bị giữ lại dùng cơm cũng đã rời khỏi, trong gian phòng của Vân Trúc, tiểu hài nhi vừa mới sinh ra được một tháng sau khi uống sữa xong thì khóc rống lên mà không có dấu hiệu báo trước nào. Ninh Hi đã năm tuổi đứng bên cạnh đang tay đang cầm một cái trống lắc muốn dỗ đứa trẻ, Ninh Kỵ đứng ở đó cắn cắn tay, cho rằng mình đã làm muội muội tỉnh giấc, vẻ mặt hoảng sợ, sau đó cũng đến dỗ dành, Vân Trúc mặc một bộ y phục một lớp màu trắng đang ngồi bên giường bế đứa trẻ, khẽ đung đưa.

- Sao vậy sao vậy?

Ninh Nghị từ bên ngoài bước vào, tiếp đó là Cẩm Nhi. Ninh Hi lắc đầu:

- Con và đệ đệ đều đang ngồi bên cạnh xem tiểu nhân thư*, không làm ồn muội muội.

*Tiểu nhân thư: sách cho trẻ nhỏ, còn có các cách gọi khác nhau theo từng vùng như tiểu thư (sách nhỏ), đồ họa thư, công tử thư (sách búp bê), liên hoàn họa, là thuật ngữ để gọi những bộ truyện tranh cổ truyền trong xã hội Trung Quốc.

Một tay nó lắc lắc cái trống, một tay vẫn đang cầm một quyển tiểu nhân thư do Ninh Nghị và Vân Trúc cùng vẽ, Ninh Nghị cười rồi xoa xoa đầu nó, đi qua xem đứa nhỏ đang khóc ầm trong lòng Vân Trúc:

- Để ta xem.

Đón đứa bé qua, rồi bế trong lòng.

Sau khi vào trong lòng Ninh Nghị, tiếng khóc của đứa nhỏ ngược lại nhỏ hơn một chút.

Là đứa con thứ ba của Ninh Nghị, bé gái này sau khi sinh ra, trải qua gian nan hơn một chút. Cơ thể cô bé yếu đuối, hô hấp khó khăn, sinh ra được một tháng mà đã nhiễm hai lần phong hàn. Mà người làm mẹ như Vân Trúc trong lúc khó sinh gần như sắp mất, nằm liệt giường hơn nửa tháng, khó khăn lắm mới có thể ổn định lại được. Trước đó Ninh Nghị đã tìm nãi nương trong cốc để cho đứa trẻ bú sữa, để nãi nương uống thuốc, hòa tan vào trong sữa để chữa bệnh cho đứa nhỏ. Vân Trúc khỏe hơn một chút, thì kiên quyết muốn tự mình cho con bú, tự mình uống thuốc, cho nên thời gian nàng ở cữ cũng qua loa đại khái, nếu không phải Ninh Nghị rất nhiều lúc kiên trì quản thúc hành vi của nàng, còn khuyên giải tâm tình, chỉ sợ vì Vân Trúc thương xót hài tử, mà sức khỏe sẽ hồi phục chậm hơn nữa.

Trong khoảng thời gian này, tình hình trong và ngoài cốc đều không lạc quan, Ninh Nghị gần như đều phải đích thân hỏi han đến từng việc thường ngày trong cốc, nhưng đều kiên trì mỗi tối sẽ đến đây chăm sóc hài tử và thê tử. Tiểu nhi yếu ớt lắm bệnh mỗi tối đều sẽ khó chịu khóc lớn, Vân Trúc cơ thể suy nhược, không dỗ được hài tử sẽ càng sốt ruột, Ninh Nghị tới bế đứa trẻ rồi dỗ nó vào giấc, cho đến bây giờ, làm sao để dỗ dành tiểu cô nương này, hắn ngược lại còn thành thục hơn cả Vân Trúc.

- Ta xem nào……không tè ra quần, vừa mới bú sữa xong. Ninh Hi, đừng lắc trống nữa, sẽ làm ồn đến muội muội. Còn Ninh Kỵ, đừng lo lắng, không phải con làm muội muội tỉnh giấc đâu……Phỏng chừng là trong phòng hơi bức bối, chúng ta ra bên ngoài ngồi một lúc, ừm, hôm nay đích thực không có gió cho lắm.

Hắn ôm lấy đứa trẻ đi ra ngoài, Vân Trúc xỏ giày thêu ra theo, lấy một cái khăn lụa hơi che mặt hài tử lại. Sau giờ ngọ, trong vườn có tiếng ve kêu khe khẽ, ánh mặt trời chiếu xuống, giữa tán cây tỏa ra ánh sáng ấm áp, chỉ có một cơn gió thoảng qua, chiếc xích đu dưới tán cây khẽ đung đưa.

Quả nhiên, đến dưới gốc cây này, đứa trẻ trong lòng không còn khóc nữa. Cẩm Nhi ngồi xuống xích đu đung đưa qua lại, Ninh Nghị và Vân Trúc cũng ngồi xuống bên cạnh, Ninh Hi và Ninh Kỵ nhìn thấy muội muội đã yên lặng, bèn chạy sang một bên xem sách, lần này chạy ra xa thật xa. Sau khi Vân Trúc đón lấy đứa trẻ, nhìn vào gương mặt đang an giấc dưới chiếc khăn lụa:

- Ta không phải là người mẹ tốt.

- Nàng sinh con ra, đến nửa cái mạng cũng không còn, ai dám nói nàng không tốt thì ta đánh hắn.

Ninh Nghị cười khẽ.

Vân Trúc cúi đầu mỉm cười, tính cách nàng vốn dĩ trầm tĩnh, tướng mạo cũng không khác nhiều so với trước kia, gương mặt xinh đẹp thuần khiết, chẳng qua gầy đi rất nhiều. Ninh Nghị giơ tay ra xoa xoa gò má nàng, hồi tưởng lại sự chấn động lòng người lúc sinh con một tháng trước, tâm tình vẫn khó mà bình tĩnh.

Mấy năm này hắn cũng đã trải qua khá nhiều chuyện lớn, trước đó Đàn Nhi và Tiểu Thuyền sinh hai hài tử cũng không khó khăn gì, đến lần này Vân Trúc sinh khó, sự kích động trong tâm trạng, rõ ràng còn kịch liệt hơn giết Chu Triết trên Kim Loan điện, tối đó nghe thấy Vân Trúc đau đớn hết nửa đêm, hắn vốn dĩ vẫn luôn yên tĩnh thậm chí còn đứng dậy xông vào trong phòng sinh, muốn ép đại phu nếu như không ổn thì dứt khoát giết chết đứa trẻ để giữ mẫu thân lại.

Có lẽ cũng vì như thế, hắn ít nhiều thấy áy náy đối với đứa trẻ đại nạn không chết này, cộng thêm là bé gái, cho nên sự yêu thương trong lòng thực ra cũng nhiều hơn một ít. Đương nhiên, đối với điểm này, ngoài mặt hắn không chịu thừa nhận.

Vân Trúc biết được suy nghĩ của hắn, lúc này cười cười:

- Tỷ tỷ cũng đã gầy, ngươi có việc thì không cần ngồi với bọn ta ở chỗ này. Trách nhiệm trên vai ngươi và tỷ tỷ đều nặng.

Tuổi tác của nàng lớn hơn Đàn Nhi, nhưng nhắc đến Đàn Nhi, đa phần đều gọi tỷ tỷ, có lúc lại gọi là Đàn Nhi muội. Ninh Nghị gật gật đầu, ngồi cạnh nàng sưởi nắng một lúc, sau đó quay người rời khỏi.

Hắn vẫn còn rất rất nhiều chuyện cần xử lý. Rời khỏi mảnh sân này, bèn đi đến phòng nghị sự cùng với Trần Phàm, trong buổi chiều, đã gặp rất nhiều người, làm những chuyện tổng kết công việc khô khan, bữa tối cũng không kịp ăn. Cẩm Nhi và thê tử của Trần Phàm, Kỷ Thiến Nhi mang hộp thức ăn tới, sau khi xử lý xong mọi việc, bọn họ ngồi trên núi ngắm chiều tà dùng bữa tối, sau đó thì có chút thời gian rảnh rỗi, một đoàn người bèn chậm rãi tản bộ.

Sắc trời đã u tối, Cẩm Nhi khẽ cất tiếng kể về những chuyện thú vị xảy ra trong ngày hôm nay, thỉnh thoảng sẽ phát biểu một số ý tưởng vụn vặt. Lúc dừng lại trên đồng cỏ, nàng ngồi khoanh chân, để Ninh Nghị gối đầu nằm xuống, giơ tay ra xoa bóp cho hắn. Trong lời nói khẽ khàng, Cẩm Nhi không biết giấu giếm thỉnh thoảng sẽ hỏi đến một vài chuyện trong cốc. Hôm nay lúc dùng cơm, nàng nhìn thấy Đàn Nhi cũng đã hơi gầy, rất bận rộn, nhưng tình hình chưa chắc sẽ tốt. Lương thực trong cốc ăn đến tháng sáu tháng bảy là có hơi miễn cưỡng rồi, lúc này đã dần dần bắt đầu cạn kiệt, nhưng người đi ra bên ngoài dường như vẫn chưa truyền về tin tức tốt nào.

- ……nghe Đoàn Sơn Hoa nói, bên phía trại Thanh Mộc, cũng có chút sốt ruột, ta đã khuyên nàng ấy khẳng định sẽ không có chuyện đâu……ừm, thực ra ta cũng không hiểu mấy chuyện này, nhưng ta biết Lập Hằng ngươi trấn tĩnh như vậy, khẳng định sẽ không có chuyện……nhưng mà có lúc ta cũng sẽ hơi lo lắng, Lập Hằng, bên ngoài núi thật sự có nhiều lương thực như vậy có thể vận chuyển vào sao? Chúng ta có hơn một vạn người, cộng thêm trại Thanh Mộc nữa, gần bốn vạn người rồi, vậy mỗi ngày phải ăn……á, ăn bao nhiêu nhỉ……

Nàng vừa xoa bóp đầu cho Ninh Nghị, vừa nhẹ giọng nói liên miên, lúc phản ứng được, đã thấy Ninh Nghị mở mắt ra, đang từ phía dưới cười như không nhìn vào nàng.

- Sao vậy, không thoải mái sao?

- Nàng nói đến nỗi ta sắp ngủ gật mất rồi.

Ninh Nghị cười nói.

- Vậy còn không tốt, vậy ngươi nghỉ ngơi một chút đi.

Lúc Cẩm Nhi đang nói chuyện, Ninh Nghị đã ngồi xếp bằng dậy, đêm tối đã xuống, gió núi vẫn ấm áp. Cẩm Nhi bèn lại gần, xoa bóp vai cho hắn.

- ……Mỗi ngày ngươi xử lý nhiều việc như vậy, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng tóm đến tay, rất mệt đó……không phải nói giao cho người dưới làm là được rồi sao, ta thấy mấy chưởng quầy trước kia, còn cả bọn nhóc Trác Tiểu Phong đó, đều rất đáng tin mà……mỗi ngày ngươi làm việc muộn như vậy, ta và các tỷ tỷ đều rất lo lắng, bảo ngươi ngủ ngươi lại không ngủ……

Mấy lời liên miên dông dài này lại tiếp tục, cho đến một khoảnh khắc nào đó, nàng nghe thấy Ninh Nghị thấp giọng nói chuyện.

- Rất khó, nhưng không phải không có cơ hội……

- Hửm?

Bàn tay phía trước tóm lấy cánh tay ở trên vai, Cẩm Nhi bị kéo qua, nàng quỳ xuống sau lưng Ninh Nghị, ôm lấy cổ hắn từ đằng sau, chỉ thấy Ninh Nghị nhìn về sơn cốc phía dưới, qua một lúc, mới chậm rãi thấp giọng hỏi:

- Nàng xem, Tiểu Thương Hà hiện giờ, giống thứ gì nhỉ?

- Hả?

Cẩm Nhi mở to mắt, sau đó chớp chớp. Thật ra nàng cũng là một nữ tử thông minh, biết rằng lúc này điều mà Ninh Nghị nói ra, quá nửa là đáp án, tuy rằng nàng không cần suy xét đến những chuyện này, nhưng đương nhiên cũng cảm thấy hứng thú với nó.

Từ chỗ này nhìn xuống dưới, bờ sông của Tiểu Thương Hà, trong khu tập trung dân cư, từng ánh lửa tụ tập, đứng trên cao nhìn xuống, còn có thể thấy đám người tụm năm tụm ba, hoặc tụ tập hoặc phân tán. Thung lũng nho nhỏ này được một mảng núi đen sì xa xa vây quanh, hiện ra náo nhiệt mà cô độc.

Nó giống cái gì nhỉ?

Tuy nhiên tối nay, Cẩm Nhi vẫn mãi không thể đoán ra được đáp án……

Cũng trong buổi tối này, một bóng người thận trọng né tránh trạm canh gác bên ngoài Tiểu Thương Hà, lặng yên bỏ chạy đến rừng núi phía đông, vì trong ngày đông đã tiếp nhận một bộ phận nạn dân, trong những nạn dân có gian tế của các thế lực khác lẻn vào tuy không nhiều, nhưng chung quy vẫn không thể ngăn chặn. Mà cùng lúc này, văn thư Tây Hạ yêu cầu Kim quốc phong tỏa con đường buôn lậu mặt bắc của Lữ Lương, đã phóng như bay trên đường.

Trong tình huống hỗn loạn của thiên hạ, xung quanh Tiểu Thương Hà và trại Thanh Mộc, thế cục hung ác thập diện mai phục, đã dần dần được triển khai.

Ác ý sắp nghiền ép tới đây rồi……

Bình Luận (0)
Comment