- Tiểu Thương Hà từ thung lũng mà ra, đập nước ở lối vào thung lũng được dựng thành từ đầu năm, cao đến hơn hai trượng. Lối vào thung lũng đối diện với phía đông nam, vốn dĩ dễ đi lại nhất, nếu như có đại quân giết tới thiết nghĩ cũng là phương hướng này, sau khi đập nước được dựng thành, đám đông trong cốc bèn có chỗ dựa nên không hề sợ hãi……còn về những mặt khác của cốc, con đường khúc khuỷu khó đi......cũng không phải không hề có cách ra vào, nhưng chỉ có những hộ săn bắn kinh nghiệm lâu năm mới có thể vượt qua mà lên. Còn về mấy chỗ then chốt, cũng đã xây nên đài quan sát, dễ thủ khó công, càng huống hồ, không ít khi còn có “khí cầu nhiệt” treo trên đài quan sát làm cảnh giới……
- ……Quân đội trong cốc từ lúc vào núi đã có một lần biên chế lại, là tháng mười năm ngoái, quyết định dùng cờ xí Thần Tinh trên nền đen làm quân kỳ. Theo lời tên nghịch tặc đó nói, nền đen tượng trưng cho sự kiên định, quyết đoán, không thể lay động, Thần Tinh có nghĩa là một đám lửa nhỏ có thể đốt cháy một vùng rộng lớn……sau khi biên chế lại, trong Võ Thụy Doanh lấy khoảng mười người thành một tiểu đội, khoảng ba mươi người làm một trung đội, trên trung đội có đại đội, ước chừng trăm người, trên đại đội là tiểu đoàn, nhân số vào khoảng ba đến năm trăm người. Ba tiểu đoàn cộng thêm một tiểu đoàn đặc chủng thành một trung đoàn. Trước mắt phản quân tổ chức thành tổng cộng năm trung đoàn, cũng có người tự xưng là quân Hắc Kỳ hoặc quân Hoa Hạ……
- ……Phản quân ba ngày huấn luyện một lần, nhưng thời gian còn lại đều có chuyện để làm, quy củ sâm nghiêm, cứ sau mỗi sáu ngày, có một ngày nghỉ ngơi. Tuy nhiên từ sau khi thành Biện Lương bị phá, sĩ khí phản quân tăng vọt, trong binh sĩ có một nửa thậm chí không muốn nghỉ ngơi luân phiên......nghịch tặc kia bố trí rất nhiều chương trình học, tại hạ cũng là thừa dịp ngày đông nạn dân lẻn vào trong cốc, vẫn chưa có tư cách nghe giảng, nhưng nghe phản nghịch trong núi nhắc tới, đa phần đều là lời đại nghịch bất đạo……
Trong sơn động hơi có chút tăm tối, một hán tử ăn vận như sơn dân, y phục cũ rách đứng nghiêm trang nơi đó, đang trình bày cụ thể những việc thám thính được một cách rõ ràng mạch lạc. Lý Tần ngồi phía trước, thỉnh thoảng ho một tiếng, lấy giấy bút ghi lại chi tiết những gì đối phương đã nói. Chỗ có ánh mặt trời ở cửa động, Thiết Thiên Ưng đang ngồi đó, hắn đặt thanh bảo kiếm Cự Khuyết ngang gối, nhắm mắt dưỡng thần, nhưng mỗi lúc Lý Tần ngồi trong động thỉnh thoảng lên tiếng dò hỏi một số chuyện lông gà vỏ tỏi, bèn lờ mờ có thể nhìn ra được, tâm trạng của Thiết Thiên Ưng không hề tốt.
- Nghich tặc đó đối với những lời bàn tán về chuyện thiếu lương thực trong cốc, chưa từng ngăn cấm sao?
- Tại sao không có ai nổi loạn?
- Ngày đông nạn dân vào núi tổng cộng có bao nhiêu người?
- Bọn họ sàng lọc như thế nào?
Những vấn đề mà Lý Tần hỏi đều là vụn vặt. Luôn luôn là sau khi hỏi một vấn đề có được đáp án, còn sẽ dò hỏi chi tiết thêm một lần:
- Tại sao ngươi cho là như vậy?
- Rốt cuộc có dấu vết gì, khiến ngươi suy nghĩ như vậy?
Người nằm vùng mà Thiết Thiên Ưng phái vào trong cốc đó vốn là tinh nhuệ trong bộ khoái, tư duy mạch lạc rõ ràng. Nhưng luôn luôn cũng không chịu được sự thăm dò như vậy, có lúc sẽ ấp a ấp úng, thậm chí bị Lý Tần hỏi ra một số chỗ sai sót.
Nhưng phần lớn vấn đề, đều khớp với tình báo mà Thiết Thiên Ưng đã báo với Lý Tần.
Từ sau ngày đông, bố phòng của Tiểu Thương Hà đã tương đối nghiêm ngặt hơn nhiều. Cao thủ bên phía Ninh Nghị đã thăm dò tỉ mỉ rõ ràng địa hình xung quanh thung lũng sông, trạm gác công khai trạm gác ngầm, phần lớn thời gian, bộ khoái dưới trướng Thiết Thiên Ưng đều không dám đến gần nơi đó, chỉ sợ bứt dây động rừng. Nằm vùng mà hắn để thâm nhập vào Tiểu Thương Hà ngày đông đương nhiên không chỉ có một, tuy nhiên trong tình huống không cần thiết mà gọi người ra, chỉ vì để dò hỏi chi tiết của mấy chuyện nhỏ nhặt vặt vãnh này, đối với Thiết Thiên Ưng mà nói, đã gần như là gây chuyện rồi.
Chuyện trong thung lũng sông của Tiểu Thương Hà nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Tên nằm vùng đó bị Lý Tần vừa ho vừa hỏi đi hỏi lại đến hơn nửa ngày trời, có rất nhiều thứ còn là lặp đi lặp lại. Đợi đến khi dò hỏi xong, nói được mấy câu tốt đẹp, rồi nói tiếp:
- Nếu vẫn còn bỏ sót gì, hai ngày này vẫn cần vị huynh đệ này giúp đỡ.
Thiết Thiên Ưng cầm kiếm đứng dậy, bảo người đó lui xuống, đến gần xem những thứ mà Lý Tần ghi chép lại, đến cả bản đồ liên quan đến Tiểu Thương Hà mà hắn vẽ ra.
- Lý tiên sinh hỏi xong rồi à?
- Khụ, có thể vẫn còn thứ chưa nghĩ tới.
Lý Tần nhíu mày, nhìn vào những ghi chép.
- Vậy mời Lý tiên sinh chỉ giáo cho ta, có sai lệch gì với tình báo mà Thiết mỗ đã thu thập không?
- ……Không nhiều.
- Vậy nghĩa là có rồi! Nào, hôm nay Thiết mỗ cũng thật sự muốn đối chiếu cùng Lý tiên sinh, xem thử trong những tình báo này, có những chỗ nào là Thiết mỗ ghi chép sai, để Lý đại nhân còn ghi lấy một tội làm việc sai sót!
Lý Tần vốn dĩ đang xem tình báo lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn hắn, tiếp đó giơ tay bụm miệng, khó khăn ho mấy tiếng, cất tiếng nói:
- Lý mỗ chỉ cầu mọi việc không có sai sót, Thiết bộ đầu hiểu lầm rồi.
- Mọi việc không có sai sót? Lý đại nhân, ngươi có biết ta tốn hết sức lực mới có thể cài cắm tai mắt trong Tiểu Thương Hà! Chưa đến thời khắc then chốt, Lý đại nhân ngươi gọi hắn ra như vậy, hỏi toàn những chuyện nhỏ nhặt vụn vặt, ngươi giở quan uy cũng đúng lúc lắm!
Lý Tần trầm mặc một lúc, ánh mắt trở nên nghiêm túc:
- Thứ cho ta nói thẳng, Thiết đại nhân, tình báo của ngươi, ghi chép đích thực quá sơ sót, phương hướng lớn tự nhiên là đúng. Nhưng dùng lời qua loa đại khái, không ít chỗ chỉ là suy đoán……khụ khụ, khụ……
- Thiết mỗ làm việc tại Hình bộ nhiều năm, biết được tình báo gì hữu dụng hơn Lý đại nhân!
- Khụ khụ……nhưng mà ngươi là đối thủ của hắn sao!?
Lý Tần tóm lấy một đống thứ trên tay, quăng xuống đất trước mặt Thiết Thiên Ưng. Một thư sinh ốm yếu như hắn đột nhiên làm ra chuyện này, ngược lại khiến cho Thiết Thiên Ưng giật nảy mình.
- Khụ khụ……ta và Ninh Nghị, cũng không có quá nhiều cơ hội làm việc chung, tuy nhiên đối với cách hành sự của hắn ở tướng phủ, vẫn có hiểu biết. Trúc Ký, Mật Trinh Tư dưới sự kiểm soát của hắn, đối với yêu cầu về tình báo tin tức từng chuyện từng tin đều rõ ràng minh bạch, thứ có thể dùng con số, tuyệt đối sẽ không mập mờ xử lý! Đã tới mức độ vạch lá tìm sâu rồi! Khụ……Thủ đoạn của hắn hào phóng không câu thúc, nhưng đa phần đều được xây dựng trên kiểu vạch lá tìm sâu này! Với tình huống hắn giết vua trên điện Kim Loan ngày đó, chúng ta đã từng suy diễn lặp đi lặp lại, hắn ít nhất có mấy kế hoạch dự phòng, cái rõ ràng nhất, kế hoạch chọn lựa đầu tiên của hắn tất nhiên sẽ là nhằm lúc Lục Hồng Đề của trại Thanh Mộc diện thánh mà ra tay, nếu như không phải tiên đế cho triệu kiến hắn trước, khụ khụ khụ khụ……
Hắn lải nhải trong miệng, nói mãi những chuyện này, rồi cúi đầu nhặt tập tình báo đó lên:
- Như hiện nay đất Bắc đã thất thủ, chúng ta ở đây vốn đã là thế yếu, quan phủ cũng khó ra tay giúp đỡ, nếu như còn qua loa đại khái nữa, chỉ là tìm con đường chết. Lý mỗ lòng biết Thiết đại nhân có cách thức phá án của mình, nhưng nếu như phương thức đó không sử dụng được, nói không chừng cơ hội sẽ nằm trong những chuyện nhỏ vạch lá tìm sâu này……
Thiết Thiên Ưng trầm mặc một lúc, hắn nói không lại người đọc sách, nhưng cũng sẽ không bị dăm ba câu của đối phương dọa dẫm, cười lạnh một tiếng:
- Hừ, vậy chỗ mà Thiết mỗ dùng không được, Lý đại nhân nhìn ra được gì rồi?
- Điểm đáng ngờ dày đặc, ta cũng nghĩ không thông đạo lý này.
Lý Tần khẽ giọng nói một câu:
- Chẳng qua Tiểu Thương Hà này, chính là điểm nghi ngờ lớn nhất. Sao hắn lại chọn điểm dừng chân ở nơi đây. Ngoài mặt, có thể nói là phối hợp chặt chẽ hai đầu với trại Thanh Mộc, nhưng trên thực tế, hai đầu đều là vùng núi, con đường vốn dĩ không được coi là thông suốt. Ban đầu hắn dẫn bảy ngàn người của Võ Thụy Doanh khởi sự, trước sau hai lần đánh bại mấy vạn đại quân, nếu thật sự có lòng mở rộng, thì nên chọn một thành trì ở Tây Bắc cố thủ. Vừa có đất, vừa có người, với chiến lực của đám người này, thì cho dù đại quân Tây Hạ có tấn công, bọn họ lấy thành trấn thủ, cũng có sức đánh một trận, tốt hơn nhiều so với việc lúc này vây khốn trong núi……
Thiết Thiên Ưng phản bác nói:
- Chẳng qua nếu như là vậy, đại quân triều đình, Tây Hạ luân phiên đến đánh, hắn coi trời bằng vung, lại khó có bằng hữu kết minh, thì có thể chống đỡ được bao lâu?
- Hắn chưa chắc đã không thể chống đỡ được. Lùi một bước mà nói, nếu thật sự không chống đỡ nổi, tự nhiên có thể tiến vào trong núi lần nữa, cộng thêm hàng hóa của một thành một đất, kiểu gì cũng đều tốt hơn tình thế hiện giờ.
Lý Tần gõ gõ vào những tình báo trong tay:
- Hơn nữa xem ra, hắn căn bản chưa từng coi chuyện trước mặt là thế cục khó. Lúc mùa đông còn thu giữ nạn dân, một là lãng phí lương thực, hai là, chẳng lẽ hắn không biết, hiện giờ triều đình sẽ phái người đến canh chừng hắn? Hắn không sợ cả gian tế, còn trực tiếp đuổi sứ giả của Tây Hạ đi, không sợ chọc giận vua Tây Hạ, làm gì có loại người như vậy……
- Hắn không sợ gian tế.
Thiết Thiên Ưng lặp lại lần nữa.