- Vậy có lẽ chứng minh rằng, hiện giờ những tin tức mà chúng ta biết được, có một số là tình báo giả do hắn cố ý tiết lộ ra. Hoặc có lẽ hắn giả vờ trấn tĩnh, hoặc có lẽ hắn đã ngấm ngầm đi lại với người Tây Hạ……không đúng, nếu như hắn giả vờ trấn tĩnh, lúc đầu nên chọn trú đóng ở thành trì bên ngoài núi. Ngược lại khả năng ngấm ngầm đi lại với người Tây Hạ sẽ lớn hơn. Loại người không vua không cha thế này, làm ra chuyện hán gian, cũng không có gì là lạ.
- Nếu hắn thật sự đã đầu Tây Hạ, chúng ta ở đây có làm chuyện gì đi nữa cũng đều vô dụng. Nhưng ta vẫn luôn cảm thấy không có khả năng lắm……
Lý Tần nhìn Thiết Thiên Ưng một cái:
- Nhưng giữa lúc này, sao hắn không ngăn cấm người trong cốc thảo luận chuyện lương thực còn lại trong cốc, tại sao luôn khiến người ta thảo luận chính sự trong và ngoài cốc, phải biết người một khi suy nghĩ nhiều thì sẽ càng khó quản thúc, dân chúng có thể làm theo con đường đã chỉ dẫn, nhưng không cần biết tại sao. Hắn cứ tự tin như vậy, thật sự không sợ đám người trong cốc sẽ nổi loạn hay sao? Thành phản nghịch, tìm tuyệt lộ, cự tuyệt Tây Hạ, mà còn thu giữ nạn dân trong ngày đông......những chuyện này......khụ......
Hai người vốn dĩ vẫn còn chút tranh chấp, nhưng Lý Tần đích thực không nói xằng bậy, những lời hắn nói ra, rất nhiều thứ cũng là nghi vấn trong lòng Thiết Thiên Ưng. Lúc này bị chỉ ra, thì càng lúc càng cảm thấy, thung lũng tên Tiểu Thương Hà này, rất nhiều chuyện đều mâu thuẫn thành một đống rối tinh rối mù.
- Ha, những chuyện này cộng lại với nhau, thì chỉ có thể nói rõ, tên Ninh Lập Hằng đó đã sớm bị điên rồi!
- Nếu hắn thật sự điên còn đỡ.
Lý Tần khẽ thở ra một hơi:
- Tuy nhiên người này mưu tính cẩn thận rồi mới hành động, trước giờ đều không thể phán đoán theo lẽ thường. Hầy, giết vua giữa triều! Hắn nói, chung quy vẫn là phẫn uất khó nguôi ngoai, nếu hắn thật sự đã dự định sẵn muốn tạo phản, thì rời khỏi kinh thành trước, từ từ bố trí, như hiện nay Nữ Chân nhiễu loạn thiên hạ, lúc nào mà hắn chẳng có cơ hội. Nhưng hắn lại cứ làm vậy......ngươi nói hắn điên rồi, nhưng hắn tinh tường thời cuộc như vậy, ta và ngươi đều không bằng, trong tin tức mà hắn tung ra, trong vòng một năm, mạn bắc Hoàng Hà sẽ về tay người Nữ Chân, xem ra, trong vòng ba năm, Vũ triều đánh mất một tuyến Trường Giang, cũng không phải không thể......
- ......Ta nghĩ không thông hắn muốn làm gì.
Thấp giọng lẩm bẩm một tiếng, Lý Tần ngồi xuống trên hòn đá phía sau. Thiết Thiên Ưng nhíu mày, cũng nhìn sang một bên. Qua một lúc nữa, lại cất tiếng nói:
- Ta cũng nghĩ không thông, nhưng có một điểm là rất rõ ràng.
- Nếu như hắn thật sự nương nhờ Tây Hạ, hiện nay nhờ đó mà có chỗ dựa, vậy thì cả Tây Bắc này đều không ai có thể làm gì được hắn……
Thiết Thiên Ưng nói:
- Nhưng nếu như không phải, trong cốc thiếu lương, cũng không thể là giả được, vậy trước khi lương cạn, hắn nhất định có hành động! Bất luận là hành động gì, đó chính là cơ hội tốt nhất của chúng ta!
Hắn nói xong câu này, vung mạnh tay một cái, bước ra hai bước rồi dừng lại, quay đầu nhìn chằm chằm Lý Tần:
- Chẳng qua ta lo lắng, ngay cả cơ hội này, cũng nằm trong tính toán của hắn. Lý đại nhân, ngươi và hắn có quen biết, đầu óc ngươi nhanh nhạy, có nguy hiểm gì, tự mình ngươi nắm bắt rõ ràng là được!
- Khụ khụ……khụ khụ……
Thiết Thiên Ưng rời khỏi động, Lý Tần ngồi ở đó, ho lên mấy tiếng, hắn cầm những tin tức đó trong tay, mở ra xem lại, ánh mắt mê muội, lông mày cau lại, sau đó dựa vào tường, hơi thật lâu nhắm mắt lại
- Ngươi……rốt cuộc muốn làm gì……
Giọng nói khàn đặc. Bên ngoài động ánh mặt trời trút xuống, Thiết Thiên Ưng đi lên đồi, nhìn về hướng Tiểu Thương Hà, rồi lâu lâu nhìn về phía đông nam.
Lúc vừa mới nhận nhiệm vụ phải tới đây, trong lòng hắn có một khát vọng mãnh liệt muốn chứng tỏ bản thân. Đợi đến khoảnh khắc thật sự đến đây rồi, khát vọng đó đang dần mai một, sức người có hạn, hắn không phải là đối thủ của kẻ điên muốn đối địch với cả thiên hạ đó. Đến bây giờ, hắn lại biết, lý do mà tất cả mọi người lưu lại nơi này đang dần dần biến mất. Trong tin tức mà Lý Tần mang đến, hắn biết, chính ở hướng đông nam, các quan to quyền quý đang rời khỏi Biện Lương, đây là một sự suy nhược của thời đại, những người đã từng dẫn đầu các phương đang mất đi màu sắc của nó.
Vương thân khác họ có quân công thịnh nhất trong mấy chục năm gần đây, Đồng Quán, đã chết vào ngày Ninh Nghị tạo phản, hoàng đế cũng chết vào ngày đó. Hơn một tháng trước, Tả tướng Đường Khác chấp chưởng triều đường sau khi thỏa mãn tất cả yêu cầu của người Nữ Chân, vét sạch thành Biện Lương, đã treo cổ chết tại nhà riêng. Nhưng trước lúc hắn chết không hề có bất cứ hành động nào. Vị lão nhân vẫn luôn là nhân vật lãnh tụ của phái chủ hòa này, trong giây phút đầu tiên khi thượng vị, đã tịch biên gia sản nhà Thái Kinh. Thái Kinh đã từng vây cánh khắp thiên hạ, thao túng triều đường trong suốt mấy chục năm, đã chết đói trên đường đi đày.
……Bát thập nhất niên vãng sự, tam thiên lý ngoại vô gia, cô thân cốt nhục các thiên nhai, diêu vọng Thần Châu lệ hạ. Kim điện ngũ tằng bái tướng, Ngọc Đường thập độ tuyên ma. Truy tư vãng nhật mạn phồn hoa, đáo thử phiên thành mộng thoại……*
*Tạm dịch: Tám mươi mốt năm chuyện cũ, bên ngoài ba ngàn dặm không nhà, một thân cốt nhục lưu lạc khắp chân trời, ngóng nhìn Thần Châu rơi lệ. Điện Kim Loan năm lần bái tướng, Ngọc Đường mười lần xuống chó lên voi. Hồi tưởng phồn hoa xưa cũ, đến đây trở thành chuyện hoang đường……
Đây là bài thơ cuối cùng của Thái Kinh, nghe nói bởi vì hắn làm nhiều điều ác bị bách tính thiên hạ phản cảm, trên đường đi đày có vàng bạc đều không mua được thức ăn, nhưng trên thực tế, làm gì có chuyện như vậy. Vị quyền thần tám mươi mốt tuổi này bị đói chết, có lẽ cũng chứng minh, quốc gia đến như thế này, những nhân vật quyền lực khác, chưa chắc đã không có lời oán giận nào đối với hắn.
Mà cũng có ích lợi gì đâu?
Tất cả hoàng tộc trong thành Biện Lương đều bị bắt đi. Giờ giống như heo chó cuồn cuộn bị xua về trong biên giới Kim quốc, bách quan xuôi nam, bọn họ là thật sự muốn từ bỏ mảnh đất phía bắc này rồi. Nếu như tương lai lấy Trường Giang làm ranh giới, vậy một nửa thiên hạ này, giờ đây sẽ sụp đổ trên đầu hắn.
Hắn nhìn về phía Tiểu Thương Hà, lòng nghĩ: Cái tên điên này!
************
Trong tháng năm, trời đất đang sụp đổ.
Sau khi người Nữ Chân đi khỏi, một lượng lớn quan viên trong thành Biện Lương bắt đầu di dời về phía nam.
Hoàng đế đã không còn, hoàng thất cũng bị quét sạch sành sanh, người tiếp theo kế vị, tất nhiên là tông thất phía nam. Trước mắt thế cục này tuy vẫn chưa định, nhưng mặt nam cũng có quan viên: công lao ủng hộ, bầu bạn bên vua, chẳng lẽ chính là phải chắp tay dâng lên cho đám người nhàn tản phía nam đó sao?
Đồng Quán, Thái Kinh, Tần Tự Nguyên hiện giờ đều đã chết, mấy tên gian thần còn lại trong “Thất Hổ” bị người kinh thành khiển trách ban đầu kia, giờ đều bị bãi quan, biếm chức, triều đường cuối cùng lại trở về trong tay rất nhiều nhân sĩ chính nghĩa, đám đông dẫn đầu là Tần Cối bắt đầu ào ạt vượt qua Hoàng Hà, chuẩn bị ủng hộ tân đế. Trương Bang Xương bất đắc dĩ tiếp nhận đế vị Đại Sở, trong tháng năm này, cũng đẩy mạnh việc chuyển dời các loại vật tư về phía nam, sau đó chuẩn bị đến phía nam thỉnh tội. Trong những khu vực từ Nhạn Môn Quan đến Hoàng Hà, từ Hoàng Hà đến Trường Giang, mọi người rốt cuộc là đi, hay ở, đã xuất hiện một lượng lớn vấn đề, trong một lúc, một sự hỗn loạn càng lớn hơn nữa, cũng đang ấp ủ.
Mặt nam, bầu không khí nghiêm nghị và vui mừng đều đang tụ tập, tại Giang Ninh nơi mà Ninh Nghị đã từng ở, Khang Vương Chu Ung không có việc gì làm dưới sự thúc đẩy của đám người Thành Quốc công chúa và Khang Hiền, không lâu nữa sẽ trở thành hoàng đế Vũ triều mới. Một số người đã nhìn thấy được đầu mối này, trong thành thị, trong cung điện, quận chúa Chu Bội quỳ dưới điện, nhìn vào hoàn bội tượng trưng cho phủ Thành Quốc công chúa mà vị lão nãi nãi nhân từ kia giao cho nàng, nghĩ đến những người nhà họ Chu bị man dân xua đến phương bắc, sống chết chưa rõ đó, bọn họ đều có nước mắt.
Tiểu Vương gia trẻ tuổi ngồi trên tảng đá trên cao, nhìn về phương bắc, ánh chiều tà đổ xuống màu sắc tráng lệ, hắn cũng có chút cảm thán.
- ……Tứ thập niên lai gia quốc, tam thiên lý địa sơn hà. Phụng các long lâu liên vân Hán, ngọc thụ quỳnh chi tác yên la, kỷ tằng thức can qua*?
*Bốn chục năm rồi xã tắc,
Ba ngàn dặm ấy sơn hà.
Gác phượng lầu rồng liền trời biếc,
Cành quỳnh cây ngọc nối mây xa.
Đâu biết chuyện can qua? (Bản dịch của Cao Tự Thanh)
Bài “Phá trận tử” này là bài từ vong quốc của Lý Hậu Chủ, hắn nhìn lên mây bay trên trời, thấp giọng ngâm nửa đoạn, sau đó, lại thở dài.
- Sư phụ à……
Hắn từ trên tảng đá nhảy xuống, đứng nơi đó, nhìn về ánh chiều tà thật lâu, mãi đến khi gió muộn thổi tới, lay động tay áo, hắn mới phất phất tay.
- Ta sẽ phát huy tốt đạo chấn chỉnh, ta sẽ giúp Vũ gia bảo vệ Vũ triều này. Người hãy chờ xem!
Hắn thấp giọng nói, như vậy đã đưa ra quyết định.
Hắn hẳn là phải thành thái tử rồi.
—— Cho nên có thể xây dựng nhà xưởng lớn hơn nữa!
Ngày hè chói chang, giống như chưa từng cảm nhận được trời long đất lở của thế giới bên ngoài, trong Tiểu Thương Hà, ngày tháng cũng trôi qua từng ngày như vậy.
Đến cuối tháng năm, rất nhiều tin tức đều đã truyền ra, người Tây Hạ chặn con đường cái phía tây nam, người Nữ Chân cũng bắt đầu chỉnh đốn việc buôn lậu của phú hộ một vùng Lữ Lương, mấy thương đạo cuối cùng của trại Thanh Mộc, đang dần bị đứt. Không lâu sau đó, những tin tức như thế này, đám người Thiết Thiên Ưng và Lý Tần cũng đã biết.