Núi xa, nắng chiều, con đường nhỏ uốn lượn, xuyên qua núi non trùng điệp trong hoàng hôn, khách điếm hơi có chút tồi tàn, tọa lạc ngay ở ven núi toàn cây cối.
Nam tử đã đổi tên thành Mục Dịch đứng trên một bãi đất trống không xa cửa khách điếm, đang bổ bó củi như ngọn núi nhỏ, củi được bổ xong, cũng chất đống như ngọn núi nhỏ. Thân hình hắn cao lớn, lầm lì làm việc, trên người không có chút vết tích của mồ hôi, trên mặt vốn dĩ có xăm chữ, sau này bị phủ lên vết đao, gương mặt anh tuấn trở nên hung ác dữ tợn, vừa nhìn qua luôn khiến người ta cảm thấy đáng sợ.
Ngọn núi này tên là Cửu Mộc Lĩnh, một khách điếm nhỏ, năm ba hộ gia đình, là tất cả xung quanh đây. Lúc người Nữ Chân nam hạ, bên này thuộc về khu vực bị ảnh hưởng, người xung quanh bỏ đi hoặc tứ tán, Cửu Mộc Lĩnh hẻo lánh, người vốn ở đây không rời đi, cho rằng có thể thoát được trong tầm mắt, một đội ngũ trinh sát Nữ Chân nhỏ ghé thăm chỗ này, tất cả mọi người đều chết sạch. Sau đó là một số lưu dân bên ngoài đến ở chỗ này, Mục Dịch và thê tử Từ Kim Hoa đến sớm nhất, thu dọn, sửa sang thành khách điếm nhỏ.
Chiến sự hung hiểm đáng sợ, trong núi hoang ngược lại thỉnh thoảng có người đi lại, thương nhân hành hiểm, khách lục lâm đi giang hồ, đi đến đây dừng chân lót dạ, để lại năm ba văn tiền. Mục Dịch thân hình cao lớn, dưới vết sẹo đao còn lờ mờ thấy được dấu vết của chữ xăm, chỉ muốn bình an, cũng không có ai ở đây quậy phá.
Ngày tháng cứ như thế dần trôi, lúc người Nữ Chân lên phương bắc, không hề lựa chọn con đường này. Sống ở ngọn núi nhỏ này, thỉnh thoảng có thể nghe được một số tin tức bên ngoài, đến bây giờ, ngày hè chói chang, không ngờ cũng có thể cho người ta cảm giác được sống những ngày yên bình. Lúc hắn chẻ củi xong, muốn ôm một đống đi vào, thì đầu bên kia đường truyền đến tiếng vó ngựa.
Trên đường núi, một nhóm tổng cộng năm người, xem ra đều ăn vận theo kiểu lục lâm, trên người có mang theo gậy gộc đao thương, phong trần mệt mỏi. Mắt thấy ánh mặt trời đã về tây, bèn nghe thấy một trong những người trên lưng ngựa nói:
- Từ đại ca, sắc trời không còn sớm, phía trước có khách điếm, chúng ta nghỉ ngơi tại đây đi!
Sau đó thì có người đáp lời. Năm người này bôn ba cả ngày trời, đã có vẻ mỏi mệt, một người trong đó hơi thở còn có chút rối loạn. Chỉ có duy nhất người dẫn đầu kia khí tức kéo dài chậm rãi, võ nghệ miễn cưỡng được coi như đăng đường nhập thất*. Mục Dịch liếc nhìn một cái, đợi lúc năm người đó nhìn qua, vác lấy bó củi cúi đầu trầm mặc đi vào trong.
*Đăng đường nhập thất: học vấn hoặc kỹ năng từ nông đến sâu, đạt đến trình độ rất cao.
Mới chiến loạn chưa bao lâu, trong vùng núi hoang vu vắng vẻ này, người đi đường sợ gặp phải hắc điếm, người mở tiệm sợ gặp phải kẻ cướp. Thể hình và vết sẹo của Mục Dịch vốn dĩ đã không có vẻ là người lương thiện, năm người thương lượng mấy câu bên ngoài khách điếm, sau một lúc vẫn đi vào. Lúc này Mục Dịch lại ra ngoài vác củi, thê tử Từ Kim Hoa cười hi hi ra nghênh đón:
- A, năm vị khách quan, muốn dừng chân lót dạ hay nghỉ trọ thế ?
Trên vùng núi hoang thế này, không thể chờ mong mở tiệm là có thể sống qua ngày, nhưng nếu có khách đến, vẫn là có chút sinh kế.
Mấy người để Mục Dịch dắt ngựa vào trong cho ăn cỏ, rồi dặn dò Từ Kim Hoa chuẩn bị ít thức ăn, rượu thịt, lấy thêm hai gian phòng. Trong thời gian này, nam tử họ Từ dẫn đầu đó vẫn luôn chăm chú nhìn thân hình của Mục Dịch. Qua một lúc sau, mới quay người nói với những người đồng hành:
- Chẳng qua là người bình thường có mấy phần sức lực, không có võ nghệ trong người.
Bốn người còn lại giờ mới yên tâm.
Không còn lo lắng trong lòng, mấy người này lên lầu để hành lý, lúc đi xuống thanh âm nói chuyện đã trở nên to hơn, không gian nhỏ trong khách điếm cũng trở nên có mấy phần sức sống. Thê tử hiện giờ của Mục Dịch là Từ Kim Hoa vốn dĩ đã cởi mở năng nổ, lúc lên rượu thịt, dò hỏi một lượt lai lịch của mấy người, mấy người lục lâm này cũng chẳng giấu giếm gì, bọn họ đều là nhân sĩ Cảnh Châu. Lần này một đường đi ra, cùng nhau giúp đỡ một việc lớn của lục lâm, nhìn thấy thần thái mấy người trò chuyện, cũng chẳng phải là chuyện gì khuất tất.
Hiện giờ quốc gia nguy nan, tuy rằng những kẻ tầm thường rất nhiều, nhưng cũng không thiếu nhân sĩ nhiệt huyết hy vọng có thể dùng hành động thế này thế khác làm một số chuyện. Thấy bọn họ là kiểu người lục lâm này, Từ Kim Hoa ít nhiều cũng yên tâm. Lúc này sắc trời đã không còn sớm, bên ngoài trăng sao đã lên dần, trong rừng núi, lờ mờ vang lên tiếng kêu gào của động vật. Năm người vừa nghị luận, vừa ăn uống, đến một giờ khắc nào đó, tiếng vó ngựa lại vang lên ngoài cửa, mấy người bắt đầu nhíu mày, nghe thấy tiếng vó ngựa dừng lại bên ngoài khách điếm.
Người tới xuống ngựa, đẩy cửa, Từ Kim Hoa đang ngồi tại quầy quay đầu nhìn ra, lần này tới là ba người lục lâm ăn mặc gọn ghẽ, y phục có chút cũ kỹ, nhưng ba thân ảnh kia vừa nhìn đã biết không phải dễ chọc. Người cầm đầu đó cũng là thân hình thẳng tắp, có mấy phần giống Mục Dịch, mày thanh mắt sáng, ánh mắt sắc nhọn thâm trầm, trên mặt có mấy vết sẹo nhỏ, sau lưng đeo một thanh trường côn hỗn hợp đồng, vừa nhìn đã biết là võ giả đã trải qua chém giết.
Ba người này tiến vào, nhìn vào đám người họ Từ vài lần, nam tử lưng đeo trường côn quay người đi về phía Từ Kim Hoa, nói:
- Bà chủ, ăn uống, ở trọ, hai gian phòng, giúp cho ngựa ăn một chút.
Trực tiếp thả xuống một ít bạc vụn.
Nhìn qua chỗ bạc vụn đó, Từ Kim Hoa liên tục gật đầu, cất tiếng nói:
- Đương gia, đương gia, đi giúp mấy vị đại gia này cho ngựa ăn!
Lúc nói xong, bên đó truyền đến một âm thanh trầm thấp:
- Được.
Có thân ảnh từ cửa bên đi ra ngoài, nữ nhân nhíu nhíu mày, sau đó vội vàng sắp xếp phòng cho ba người. Một người trong số đó xách hành lý lên trên, hai người kia tìm một chiếc bàn vuông ngồi xuống, Từ Kim Hoa bèn chạy đến nhà bếp bưng một ít rượu gạo ra, rồi lúc đi vào chuẩn bị thức ăn, chợt thấy bóng dáng trượng phu đã ở bên trong.
- Đương gia, đến thêm ba người nữa, ngươi không ra ngoài xem sao?
Ngày thường trong núi này nếu như có khách lục lâm đến, vì để chấn nhiếp bọn họ, Mục Dịch thường sẽ ra ngoài đi lại, đối phương cho dù không nhìn ra được trình độ của hắn, nhưng một hán tử dáng người cao lớn như vậy, có cả chữ xăm, vết sẹo trên mặt, đối phương quá nửa cũng sẽ không làm ra chuyện bậy bạ kiếm chuyện gì. Nhưng lần này, Từ Kim Hoa thấy nam nhân nhà mình ngồi trên chiếc ghế trước cửa, có chút mệt mỏi lắc lắc đầu, qua một lúc sau, mới thấp giọng mà nói:
- Nàng đi đi, không sao đâu.
Từ Kim Hoa hơi sững sờ một chút, sau đó gật đầu.
Lâm Xung từ sau chuyện của Lương Sơn mà bị trọng thương được Từ Kim Hoa nhặt được, rời xa giang hồ, chém giết đã nhiều năm, nhưng lúc này sao hắn có thể không nhận ra, nam tử lưng đeo trường côn hỗn hợp đồng đó, chính là huynh đệ khi xưa của hắn, “Cửu Văn Long” Sử Tiến.
Từ Kim Hoa tự nhiên sẽ không rõ những chuyện này, nàng tiếp đó chuẩn bị thức ăn, đưa ra cho mấy người bên ngoài. Trong khách điếm, lúc này trở nên yên tĩnh, năm người do họ Từ cầm đầu nhìn sang bên này, châu đầu ghé tai nói một số chuyện. Ba người bên này thì không nói gì, sau khi thức ăn được đưa lên thì cắm đầu vào ăn. Qua một lúc sau, người trung niên họ Từ đó đứng dậy đi sang phía bên này, chắp tay cất tiếng nói:
- Dám hỏi vị này, có phải là Bát Tí Long Vương Sử huynh đệ ở Xích Phong Sơn đó chăng?
Sử Tiến nhíu nhíu mày đứng dậy:
- Chính là tại hạ, dám hỏi huynh đài là……
- Tại hạ Từ Cường, cùng mấy vị huynh đệ này đến từ Cảnh Châu, từ lâu đã nghe được đại danh Bát Tí Long Vương. Lúc chó Kim còn ở đây, Sử huynh đệ vẫn luôn đối đầu cùng chó Kim, trước đây không lâu khi chó Kim lui binh, nghe nói cũng là Sử huynh đệ dẫn người trực tiếp xông thẳng vào quân doanh, chính tay giết chết mấy chục tên chó Kim, sau đó đẫm máu giết ra, khiến cho người Kim sợ hãi. Sau khi Từ mỗ biết được, đã muốn làm quen với Sử huynh đệ, không ngờ được hôm nay lại được gặp ở nơi rừng núi hoang vu này.
Trong lục lâm có một số tin tức có thể vĩnh viễn đều không có người biết tới, nhưng cũng có một số tin tức, bởi vì mật thám truyền bá, cho nên dù có ngăn cách trăm dặm ngàn dặm, cũng có thể nhanh chóng truyền tụng. Hắn nói đến chuyện hào hùng này, nhưng Sử Tiến cũng không vui mừng, khoát khoát tay nói:
- Từ huynh mời ngồi.
Từ Cường tự nhiên ngồi xuống:
- Không biết Sử huynh đệ và hai vị hảo huynh đệ này muốn đi đâu vậy?
- Chỉ là quay về núi gặp gỡ bằng hữu.
Sử Tiến nói:
- Từ huynh đệ có chuyện gì à?
Thấy đối phương đi thẳng vào vấn đề, trên mặt Từ Cường khẽ khựng lại, nhưng sau đó mỉm cười:
- Ta và mấy vị huynh đệ này, muốn đến Tây Bắc, làm một chuyện đại sự.